Thơ.Thoáng bâng khuâng

THOÁNG BÂNG KHUÂNG
 
Thoáng bâng khuâng là Thi phẩm riêng chỉ một thể thơ Lục Bát, mỗi bài có 4 câu (2 câu 6 và 2câu 8); với trên 300 bài; tôi viết cho anh, cho bạn và cho tôi… Về tất cả những gì tôi nâng niu, trân  trọng; Là cảm xúc chợt đến cứ ngân nga dìu dặt thành vần điệu.
 
          Đây là thể thơ được ví là “Ngàn năm hồn Việt” tương lai có thể là “Quốc thơ” nên viết làm sao phải uyển chuyển, mượt mà, vần chân, vần lưng tránh Lạc vận, Trùng vần; Viết đúng “Niêm luật thanh điệu bằng trắc” có như vậy câu thơ mới không khổ độc… mới đi vào lòng người.
                             
          Thoáng bâng khuâng, với nhiều cung bậc tình cảm nhưng chủ đạo là yêu thương, luyến nhớ, đúng là yêu không chút phàn nàn oán thán, không giận hờn ghẻ lạnh và không bồng bột vô tình. Ấy là lòng mình xin được gửi gắm qua Thơ những vần thơ ngọt lành đằm thắm.
          Rất mong được mọi người đón nhận
          Xin trân trọng cảm ơn !
                                           Nguyễn Sỹ Đào
 
HỒN VIỆT

Ai gieo câu Lục chênh chao
Để cho câu Bát thả vào mộng mơ
Để trăng gác núi đợi thơ
Để tình qua ngõ thẫn thờ nên duyên.
 
 
VÌ ĐÂU

Vì đâu nên nỗi phải say?
Để quên vị đắng vị cay sự đời
Tin gì kẻ hẹn người vời
Mà đem gán cả đất trời yêu thương.

BÔNG HỒNG TẶNG EM

Bông hồng tươi thắm còn đây
Trao người bày tỏ mộng xây duyên trời
Chút tình đơn bạc vậy thôi
Mong người đón nhận để rồi hôm nay…
 
 
HẬN LÒNG

Một thời hồng nhuỵ thắm hoa
Ong trao bướm lượn giao hoà cung mây
Nơi biển biếc chốn rừng cây
Giờ còn níu buộc để cay… hận lòng.
 
KẾT THÂN

Thực tình cũng muốn kết thân
Con tim cũng đã đôi lần nhắc ta
Biết là đằng ấy đã là…
Nhưng sao vẫn cứ sót sa hỡi người?

 
LẠ GÌ

Lạ gì cái thói trăng hoa
Bán mua chao chát chẳng qua vì buồn
Vì mình giờ hẵn còn son
Hẵn còn duyên lắm bởi còn đấy say.

THÔI THÌ
 
Trách ai lỡ hẹn không sang
Để cho trầu úa cau vàng hết say
Thôi thì lỡ đó còn đây
Dẫu không hò hẹn vẫn đầy trái yêu.
 
 
LỜI YÊU

Em chờ em đợi lời yêu
Câu thương câu nhớ mỗi chiều từ anh
Mong cho nồng ấm mái tranh
Để cho thêm chút ngọt lành nắng mai.

VUI GẶP BẠN

Thật vui ta gặp nhau đây
Mắt nhìn ánh mắt ngất ngây ráng trời
Ngập ngừng bối rối chưa thôi
Tay trong tay ấm tình người thu nay.
 
 
NÉT HOA

Khuôn trăng tươi tắn như hoa
Rạng ngời cung quảng phai nhoà áng mây
Xanh rờn khóm trúc hàng cây
Tương tư buộc chặt tình say quặn lòng.
 
BỐN MÙA

Thu tàn Đông đã qua đây
Cho bàng thay áo giỡn mây lưng trời
Chỉ mong Xuân lại mau thôi
Để cành nẩy lộc xanh chồi Hè nay.
 
 
LẼ LÀ NHƯ VẬY

Lời yêu mộc mạc thực lòng
Câu thương câu nhớ khơi dòng suối thơ
Mượt như Lục Bát mộng mơ
Ngàn năm hồn Việt kết tơ trao tình.
YÊU BÉ

Bé ơi! ngoan nhé ông chiều
Bà cho cháu cưỡi cánh diều tung bay
Mẹ cho trái ngọt không cay
Thầy cô dạy vẽ áng mây trăng tà.

 
HẸN NGÀY MỚI

Nắng chiều dần khép nơi đây
Hoàng hôn phủ kín rừng cây bầu trời
Bình minh ơi! Thức dậy thôi
Cùng ta đón ánh nắng ngời ban mai.
 
THOÁNG BÂNG KHUÂNG

Lối qua hai ngõ đã mòn
Gót son người tạc giờ còn lưu đây
Đâu rồi dáng liễu hao gầy
Một thời lam lũ vơi đầy tuổi xuân.
 
 
 THU ƠI

Thu trao trái bưởi hoe vàng
Thu gieo xao xuyến ngỡ ngàng lệ rơi
Thu cho hương sắc đất trời
Thu ơi! Hỏi có nhớ người thương em.

SẮC VÀNG

Ta về tìm lại sắc vàng
Mênh mang đồng lúa ngõ làng hạt rơi
Cọng rơm săn ánh nắng trời
Cho ta nồng ấm một thời bên em.

 
ĐÓN XUÂN

Thi đàn “Sáu…Tám” đón xuân
Thi huynh, thi hữu quây quần bên nhau
Hân hoan cung bậc tâm đầu
Chúc mừng vạn sự đẹp câu yêu đời.

CUỐI

Chốn đời lên tít cung trăng
Nắm tay chị Nguyệt dung giăng tối trời
Mải vui lỡ hẹn để rồi
Mang danh là Cuội ôi thôi tại chiều.
 
 
XUÂN ẤY

Chúng mình ngày ấy còn xuân
Bâng khuâng đôi mắt bao lần cạn nhau
Thế rồi cùng chụm mái đầu
Chắt chiu gom góp nhớ câu xây đời
 
XIN CHIỀU

Ly sầu sóng sánh giọt trăng
Nào cùng dốc cạn say trong duyên trời
Băn khoăn chi chuyện đã rồi
Nếu còn vương vấn thì thôi… xin chiều.
 
 TRÁCH QUÊN

Cái thời mơ mộng trách ta
Cớ sao để mặc trăng tà đêm sương?
Vô tình quên cả nhuỵ hương
Để rồi tình lỡ, ai thương phận mình.

HỒNG

Bông hồng bày tỏ tình ta
Dáng hồng ai để nhạt nhoà trong sương
Má hồng chín mọng thơm hương
Môi hồng e ấp vấn vương trao mình.

 
HƯƠNG SẮC MÙA XUÂN

Mai đào hương sắc mùa xuân
Ánh vàng ráng đỏ luôn gần bên nhau
Từ Nam Quan đến “tuyến đầu”
Tưng bừng chào đón tình xuân dâng đời.

NHẮN NGƯỜI

Câu thương để ngỏ lối về
Khúc ngâm dìu dặt đê mê gửi người
Đừng hờn đừng dỗi ấy ơi!
Dẫu sao cũng đã một thời cùng quê.
 

CÂY BÀNG
 
Cây bàng hớn hở xuân sang
Vô tư đứng ở đường làng thay mây
Thảo thơm nên lá ken dầy
Thanh cao nên mới đong đầy tiếng chim.
 
NHỚ QUÊ

Dẫu xa nhưng vẫn nhớ về
Quê cha đất tổ đam mê bao người
Ấy là lời mẹ à ơi
Ru ta khôn lớn một thời ở quê.

 
CHỈ VÌ

Ai mà không nhớ chuyện xưa
Chắt truyền ù ập vui đùa bên nhau
Chỉ vì những chuyện đẩu đâu
Vầng trăng tan vỡ, phai mầu nhạt hương.

LẼ SỐNG

Khuôn vàng thước ngọc xưa nay
Ơn đền nghĩa đáp đẹp thay lẽ đời
Mạch nguồn thanh khiết cùng khơi
Nhân tình thế thái nhớ lời trước sau.

 
THỰC TÌNH
 
Thực tình nể vợ vẫn hơn
Cơm ngon canh ngọt dỗi hờn khỏi lo
Tiền vàng nàng cũng giữ cho
Khi vui cũng lại hát hò mỏi tay.
 
VỘI QUÊN

Lạc vào giữa chín tầng mây
Mới hay cung quảng vườn cây nhà trời
Gác son, trái ngọt dâng đời
Vội quên lam lũ một thời bên nhau.
 

MỜI BẠN
 
Bạn năng qua ngõ thăm nhà
Dù không “chào hỏi” nhưng ta thấy gần
Hiểu là bạn rất ân cần
Hình như còn chút phân vân chưa thành…
 
EM XIN

Em xin anh cả vừng đông
Cho ngày rực nắng bõ công mong chờ
Xin anh bầu rượu túi thơ
Cho lòng thanh thản đêm mơ giấc nồng.
 

TÔI YÊU

Tôi yêu màu tím hoa sim
Sắc vàng hoa cải, lặng im ngắm trời
Tôi yêu em khóc, em cười
Nét duyên em giữ cho người yêu em…
 
HOÀI NIỆM

Non ngàn vằng vặc trăng thu
Từ trong sâu thẳm tiếng ru nhớ về
Công cha nghĩa mẹ làng quê
Cho con trí dũng đam mê… ơn người.
                              
 
PHƯỜNG TÔI

Dữu Lâu là đất phường tôi
Ruộng trầm cấy nếp chân đồi trầu xanh
Dâng vua cha bánh ngon lành
Cho trai gái được tác thành cùng non,

NÀO NGỜ

Nào ngờ mjnh lại dối tôi
Bảo là già ắt qua thời tuổi xanh
Khuyên nhau gương vỡ lại lành
Cứ làm là được là thành núi non,
                  
 
CHO MÌNH
 
Ví mình như thể áng mây
Quên mình nên đã đong đầy gió mưa
Để mình giữ trọn duyên xưa
Cho mình thanh thản như vừa cùng anh.

 

VÌ AI
 
Mảnh trăng vàng khuất trong mây
Khiến lòng trạnh nhớ dáng gầy dưới mưa
Này em còn nhớ chuyện xưa
Vì ai mà để không vừa lòng anh.
                        
 
ĐỂ RỒI

Nhớ ai chín đợi, mười chờ
Siêu siêu bóng hạc đến giờ còn trông
Để rồi lòng lại dối lòng
Người ta vẫn nhớ, vẫn mong trách gì.

XÔI HỎNG BỎNG KHÔNG

CHỜ ai…ai đợi mà CHỜ
TRÔNG mòn con mắt đến giờ vẫn TRÔNG
LÒNG đau nhưng chẳng trách LÒNG
MÌNH ơi! Xôi hỏng bỏng không tại MÌNH.

GẶP

Bồng bềnh giường gió, đệm mây
Nâng hồn lữ khách ngất ngây ráng trời
Gặp bâng khuâng giữa cuộc đời
Sững sờ tay nắm tay người tìm nhau.

CHÚC AN KHANG
 
Mùa xuân ươm lộc, ươm chồi
Tô cành vẽ lá để rồi kết hoa
Sắc xuân gửi tặng thay quà
Chúc mừng năm mới cả nhà an khang.
 
 
XUÂN HẠ THU ĐÔNG 

Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Bốn mùa hái lượm thoả công trông chờ
Bốn mùa chắp mối duyên thơ
Cả năm gieo những ước mơ say nồng.
 
MỜI BẠN
 
Thật là thất lễ quá chừng
Đã lâu mới lại từ rừng về quê
Tài Vang, Hoàng Hải không chê
Mời lên Yên Bái lối về xóm thơ.

 
GỬI BẠN

Ba ta sống ở đôi nơi
Người Nam kẻ Bắc một trời xa xăm
Dẫu không có dịp đến thăm
Vần thơ trao gửi ngàn năm vẫn còn
 
ĐỦ
 
Trăm ngàn thì cũng chẳng thừa
Đôi vần trao gửi cũng vừa đủ vui
Đủ cho quên hết bùi ngùi
Lại cùng lên mạng, ngọt bùi sẻ chia.
 
 
LỜI YÊU

Lời yêu ngẫm thực đậm đà
Cho tình tôi bác dẫu xa vẫn gần
Khác gì chung ngõ, chung sân
Chung dường đi lại ân cần thăm nhau.

MONG
 
Từ ngày gặp được “Tôi yêu”
Cho nên được ngỏ đôi điều cùng nhau
Mong rằng tình nghĩa trước sau
Mãi nồng như mối tình đầu đã trao.
 
ĐẦY VƠI
Quanh năm lo liệu, liệu lo
Bóng câu tăm cá con đò không lơi
Níu dưng dưng ánh nắng trời
Tràn trên sông nước đầy vơi nỗi niềm.
 
NGỠ LÀ
 
Cây đa ở Florida
Nhìn sao lại giống quê nhà thân yêu
Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Chăn trâu, bắt bướm thả diều mà thương.
 
 
KHÔNG NHƯ

Đời hoa phiêu dạt mỏi mòn
Sắc hoa vẫn thắm vẫn còn trinh nguyên
Vẫn còn giữ trọn lời nguyền
Không như cái hạng Điêu thuyền gió trăng.
 
HỎI
 
Nâng ly, trạm cốc cười tươi
Hỏi người có thấy đất trời hay không?
Say trong men đắng hương nồng
Tiệc này hỏi có ta không hỡi người.
 
 
QUÊN
 
Nhớ rằng có trước có sau
Để cho tình nghĩa trầu cau mặn nồng
Quên đi con sáo sang sông
Cho ai khỏi đợi, khỏi trông nao lòng.
 
LẼ THƯỜNG
 
Qua thơ thêm hiểu cảnh nhà
Anh em hòa thuận hoan ca kết đoàn
Giữ gìn tình cảm vẹn toàn
Là anh là chị lo toan lẽ thường.
 
 
KHÁC GÌ
 
Để cho tình bớt đơn côi
Khỏi nhung nhớ, khỏi bồi hồi chờ trông
Đừng như cá chậu chim lồng
Khác gì có lại là không nặng lòng.
 
VẪN THƯỜNG
 
Vẫn thường qua ngõ thăm nhà
Vẫn thường nghe bạn vui ca ấm nồng
Nay trời Bắc đã vào đông
Nghe bài”…anh nói” mà không muốn về.
 
 
LẠC
 
Lạc vào giữa chốn hoa dăng
Ngàn sao lấp lánh ai giăng kín trời
Chỉ mình tôi, vẫn mình thôi
Bâng khuâng tìm lại một thời lãng quên.

 

 

CẦU TRE MẤY NHỊP
 
Mấy ngày không đến thăm em
Vườn thơ vẫn sáng ánh đèn lung linh
Cầu tre mấy nhịp hữu tình
Để người xóm Trại, xóm Đình có nhau.
 
TRÀ

 

Trà thơm hương đất hương trời
Từ tay người mời, thơm lại càng thơm.
Búp trè tắm nắng gội mưa
Làm dịu cơn khát sớm trưa đi về.
 
TRAO NHAU
 
Ghé thăm nghe nhạc ngắm hoa
Lời vui bày tỏ ấy là hữu tâm
Ta trao nhau chút hương thầm
Để nên tri kỷ tri âm một đời.
 
XÓM CŨ
Lại về xóm cũ thuở nao
Qua cầu lòng những xôn xao bóng chiều
Cây cầu tre nối bờ yêu
Để ta gặp lại bao điều mộng mơ.
 
ẤM LÒNG
 
Trà thơm hương cúc hương nhài
Nâng niu em rót, cả hai ấm lòng
Cầu tre ta bạn thong dong
Về quê thăm lại xóm trong, làng ngoài.
 
 
NHỚ
 
Nhớ thời múc nước giếng đình
Bóng ta cùng với bóng mình nghiêng chao
Ánh trăng vàng cũng khát khao
Vậy mà sao nỡ đong vào rót ra.
 
KHÔNG THỂ
 
Về đây nghe nhạc uống trà
Trà thơm dìu dịu lời ca ấm nồng
Cánh cò cõng nắng qua sông
Lời thương chưa ngỏ nên không thể về.
 
 
THỰC HƯ
 
Ai người sao nỡ dửng dưng
Chốn quê đẹp vây không dừng chân ư?
Rồng mây thực thực hư hư
Tít trên cung quảng, chỉ trừ là tiên…
 
TRÀ NGON
 
Đi đâu vắng cửa vắng nhà
Lâu lâu mới thấy người ta chào mời
Trà ngon, ngon lắm ai ơi!
Nhâm nhi cùng bạn ở đời gì hơn.
 
 
HỎI
 
Tìm đâu nhịp phách cung đàn
Cầu tre lắt lẻo qua làn nước xanh
Lối về để lỡ sao đành
Lời thương ngày ấy người dành tặng ai
 
PHÂN VÂN
 
Vậy mà ta lại hiểu là…
Câu thơ lỗi vận thành ra đứt vần
Để rồi lòng những phân vân
Đường thi Lục Bát có gần gũi nhau?
 
 
NHỚ
 
Câu thơ chuốt nhẹ nắng chiều
Xốn xang cung bậc bao điều mộng mơ
Có sang thì để đây chờ
Có yêu thì nhớ be bờ khơi mương.
 
HẸN
 
Để cho ai những thẫn thờ
Quên quên nhớ nhớ mơ mơ màng màng
Mùa đông chạy chốn vội vàng
Để mùa xuân hẹn người sang trao tình.
 
 
ĐỂ RỒI
 
Hỏi người có bán ta mua
Mớ tôm mớ tép cái cua con còng
Để ai thêm bớt long đong
Để rồi ai khỏi đau lòng vì ai.
 
THỰC TÌNH
 
Có gì mà phải đếm đong
Đem thơ giao khắp làng trong xóm ngoài
Hết thôn Đông đến thôn Đoài
Thực tình không hưởng cũng hoài phí thơ.
 
KHI NAO
Khi nao ngự ở niết bàn
Quả nhân mong được Phật ban phước dày
Để cho xứng với đất này
Hồn thiêng sông núi đắm say ân tình.
 
AI MÀ
 
Cuội Hằng như bóng với hình
Rượu thơ cũng thể như mình với ta
Nhạc vàng nhạc đỏ khéo ca
Đèn mờ đèn tỏ ai mà không mê.
 
 
BỞI ĐỜI
 
Ngẫm câu đắc lão thiên thu
Lòng không vướng bận mịt mù khói hương
Bởi đời còn lắm tơ vương
Vẫn còn đây đấy yêu thương mặn nồng.
 
TÌM LẠI
 
Cuộc đời nay đó mai đây
Tìm vui cho thỏa tóc mây ráng trời
Lấp đầy trống trải chơi vơi
Nhớ về tìm lại dòng thơi cội nguồn.
 
DẪU
Ý lời bạn ngỏ tuyệt vời
Dẫu đi cuối đất cùng trời vẫn đi
Nắng mưa nào có ngại gì
Trèo non lội suối một khi tâm đồng.

.

CHẤP NHẬN
Đi tìm, tìm cả cuộc đời
Để rồi chấp nhận tóc mồi răng long
Để rồi se sắt cõi lòng
Tỉnh say, say tỉnh đục trong khôn lường.
 
 
GẶP NHAU
 
Gặp nhau ai nỡ dửng dưng
Không bia thì rượu xin đừng từ nan
Chén này xin rót đầy tràn
Nào ta cùng cạn đời ban cho mình.

 
CỚ SAO
 
Đôi khi đây cũng giận mình
Cớ sao lại nỡ vô tình buông lơi
Nỡ quên mọi thứ trên đời
Để rồi luyến tiếc một thời dửng dưng.

QUA THỜI
 
Qua rồi một nắng hai sương
Cơm rau cháo bẹ môi hường nhạt phai
Qua thời nếm mật nằm gai
Để cho có được nắng mai tươi hồng.
 
VẪN SAY
 
Có gì tiếc nuối bạn ơi !
Vui buồn sướng khổ đầy vơi đã từng
Tóc hoa dâm chẳng dửng dưng
Vẫn say thơ phú vẫn mừng xuân sang.
 
 
TẶNG NGƯỜI
 
Tặng người chung sống cùng ta
Bông hồng bông cúc dăm ba bông tiền
Để người hiền dịu như tiên
Cho ta ngưỡng mộ không phiền lụy chi.
 
CHỐN XƯA
 
Cùng nhau gạn đục khơi trong
Tình thơ dù cạn lại đong cho đầy
Dù rằng nay đó mai đây
Chốn xưa dẫu đắng vẫn đầy trái thơm.
 
 
XA RỒI
 
Trung thu năm ấy xa rồi
Nào còn đâu nữa tình tôi với nàng
Chỉ còn đây bóng trăng vàng
Vời xa ngàn dặm giữa nàng và tôi.
 
NGỠ NGÀNG
 
Những đêm hóng mát bên hè
Nhâm nhi từng ngụm nước chè đợi trăng
Ngỡ ngàng thấy bóng chị Hằng
Khoắc tay chú Cuội dung giăng cuối trời…
 
 
NHƯỜNG
 
ANTON mời rượu hay trà?
Một ly như vậy có ta không mình?
Thôi nhường phái đẹp người xinh
Chén trà nồng ấm nghĩa tình bạn trao.
 
GỬI
 
Hoài niệm xin gửi trời xanh
Lời ru nồng ấm ngọt lành gửi sao
Lời yêu gửi chốn thanh cao
Cho lòng ai đấy nao nao nỗi niềm.
 
 

 
Bạn bè dù ít, dù nhiều
Đôi lời san sẻ, đôi điều động viên
Gửi người nữ sĩ thục hiền
Nhân ngày phái đẹp không tiền mua hoa.
 
GIỌT THU
 
Giọt thu buổi sớm trong ngần
Nắng thu rọi chiếu muôn phần lung linh
Khiến cho ngõ trúc càng xinh
Vườn hồng càng thắm, thơ tình càng say.

DÙ CHO
 
Ngàn năm sau mãi mãi còn
Mối tình huynh muội sắt son mặn nồng
Dù cho bão giật mưa giông
Rễ bền cây vững thì không lay nào.
 
VẪN CÒN
 
Vẫn còn nơi ấy bên sông
Ngõ vườn vẫn thắm bông hồng nụ mai
Để ai vẫn chạnh nhớ ai
Cứ bâng khuâng đợi, cứ hoài ngóng trông.
 
 
ĐỪNG
 
Thôi đừng trách gió vô tình
Trăng suông hờ hững để mình chờ trông
Ru hời con nước dòng sông
Nhớ chăng bến đợi sao không thấy về.
 
ĐẾM
 
Đếm từng cánh tím hoa sim
Này yêu, này ghét anh tìm cánh nao
Thoáng trong hương gió ngọt ngào
Người trao lời hứa với bao nỗi niềm.
 
 
NGỎ LÒNG
 
Ngỏ lòng cho má ai hường
Cho môi ai thắm, biết mương ai đào
Để cho dòng nước xốn xao
Xô bờ vồn vã nao nao cung trầm.
 
HỎI TRĂNG
Gửi trăng bao nỗi phiêu diêu
Hỏi trăng đâu bóng nàng Kiều mộng mơ 
Này trăng sao chỉ tưởng tơ
Đợi trăng không biết bao giờ trăng lên.
 
CHỈ MONG
Nỡ nào để nụ hoa xinh
Thơm cho ai tỏ, ngọt lành ai hay
Chỉ mong ai đấy mai ngày
Chắp tròn trăng khuyết san đầy trăng suông.

.

 

NHƯNG
 
Nhưng mà trăng khuyết dửng dưng
Lá thôi xào xạc suối rừng thôi reo
Trời thu vẫn cứ trong veo
Ngõ vườn vẫn cứ vắng teo bóng hồng.
 
 
RỒI THÌ
 
Qua rồi tháng bảy mưa ngâu
Thế mà họ vẫn đợi cầu qua sông
Rồi thì lại qua tiết đông
Đôi tình nhân ấy vẫn trông, vẫn chờ.
 
CÙNG
 
Sắn thơm khoai ngọt lạc bùi
Cái thời lam lũ có tôi với nàng
Cùng nhau tắm ánh trăng vàng
Cùng vui trống ếch khua vang sân đình.
 
 
TIẾC

Tiếc cho trời sáng tỉnh tinh
Tiếc cho trời đất ghét mình không mưa
Tiếc cho ghép mãi vẫn thừa
Tiếc cho đi sớm về trưa nhỡ nhàng.
 
GẶP
 
Gặp đây muôn sự luận bản
Thế thời, thời thế quan san chẳng nề
Mời chào tha thiết nên mê
Điệu xòe cùng với rượu quê rộn ràng.
 
 
VẪN
 
Bảo người lên lão người hờn
Vẫn say bóng nguyệt, cung đờn tình tang
Bước đi vẫn rất vững vàng
Thấy điều ngang trái vẫn phang chẳng nề.

LẠI
 
Nhà bên có chuyện đánh ghen
Vì nàng đi lễ lại khen sư thầy
Để cho má cứ hây hây
Đêm nằm lại ngỡ nơi đây cửa thiền.
 
 
VẬY MÀ
 
Sự tình kể cũng ngược đời
Trắng đen đã rõ đầy vơi đã tường
Vậy mà vẫn cứ vấn vương
Vẫn không chắc chắn phải lường nông sâu.
 
SẼ
 
Dù cho bão dập mưa sa
Mùa xuân rồi sẽ nở hoa ngát vườn
Giống tốt ta lại gieo ươm
Sẽ cho trái ngọt hoa thơm dâng đời.

 
NHỜ
 
Nhờ mình ta mới biết ta
Bốn phương là bạn một nhà thật vui
Thu đi thôi chớ ngậm ngùi
Đông về xuân đến ngọt bùi sẻ san.
 
TẠI
 
Thôi đừng than phận trách thân
Tu thành chính quả mà phần còn vơi
Thiệt hơn đâu phải tại trời
Tại người lắm chốn nhiều nơi ấy mà.
 
 
THỜI XƯA
 
Cái thời xưa ấy đã xa
Nhớ quên, quên nhớ cũng là thường thôi
Xem tranh tôi nhớ ra rồi
Cái ngày xưa ấy, một thời rất yêu…
 
CHỈ VÌ
 
Nhớ ra người ấy bắt đền
Chỉ vì hôm ấy người bên liếc nhìn
Khăn hoa cặp tóc làm tin
Vèo qua cửa sổ chẳng tìm thấy đâu.
 
 
ĐỢI
 
Vườn xuân đợi sắc hoa đào
Trời xuân đợi cánh én trao rộn ràng
Tình xuân để ngỏ lối sang
Tuổi xuân tô thắm đường làng ngõ quê.

CHÚC NĂM MỚI

Thu cho bông cúc hoe vàng
Đông hồng thắm đỏ xốn xang lòng người
Xuân đào khoe sắc hồng tươi
Làm quà đón tết, gửi lời chúc vui.
 
 
NÀNG THƠ
 
Nàng thơ xinh thật là xinh
Như khoa khôi giữa sân đình làng ta
Sáng trong như ánh trăng ngà
Thanh cao như huệ, đậm đà như ngâu

TIẾC LÀ
 
Thôi thì xin chớ luận bàn
Nàng thơ đẹp vậy hỏi han mất gì?
Tiếc là đệ chỉ vô vi
Chắp tay vái Phật cười khì tĩnh tâm.
 
 
VÀNG
 
Mệt lòng nhọc sức người ơi!
Yêu thương là lẽ ở đời chót mang
Nàng thơ ví cũng như vàng
Vậy mà sao nỡ phũ phàng từ ly…
 
CHỮ RẰNG
 
Chữ rằng có trước, có sau
Cũng như duyên số trái cau tàu trầu
Dễ gì chia cắt được đâu
Dễ gì để áo qua cầu gió bay…
 
 
LẠI CÒN
 
Lại còn mơ mộng mộng mơ
Lại còn về đón đi đưa tối ngày
Lại còn vui rượu ngất ngây
Lại còn ao ước chung xây mộng vàng.

hong

 

CHIỀU MƠ
 
Vần thơ gieo đến ngọt ngào
Nàng thơ vui rượu bước vào trang thơ
Qua Khau Phạ lúc trăng mờ
Nhớ Đèo Ngang buổi chiều mưa thuở nào.
 
 
NHỚ AI

Cảnh vui ai nỡ không qua
Trăng thanh gió mát sao ta hững hờ
Yêu thiên nhiên mới đề thơ
Nhớ ai nên mới ngẩn ngơ đợi chờ.
 
AI MÀ
 
Ý vần thơ thật sáng trong
Ai mà không ước chẳng mong một lần
Đề thơ thực luận giữ vần
Không mười phần cũng tám phần cổ thi.
 
 
THƯA RẰNG
 
Gỡ làm chi mối bòng bong
Đã sao mặc vậy đèo bòng mà chi
Thưa rằng chuyện ấy cũng tùy
Nhân tình thế thái thịnh suy lẽ đời…
 
DẪU RẰNG
 
Buồn vui theo những cánh thư
Quên đi sầu muộn bài trừ khổ đau
Dẫu rằng rét úa trái cau
Dẫu rằng sương muối để trầu héo hon.

 
LIỆU
 
Người ơi chốn ấy vui chăng?
Non xanh nước biếc liệu bằng nơi đây?
Áo cơm liệu có đủ đầy?
Giao du liệu có vui vầy thỏa thuê?
 
NHƯNG ĐỪNG
 
Đừng như hoa mướp hoa cà
Sáng còn tươi tắn chiều tà nhạt phai
Nhưng đừng buồn nhé ngày mai
Từ trong tàn lụi hình hài đơm bông.
 
 
THÔI ĐÀNH

Vườn xưa hoa đã nở đầy
Mà không kết trái bởi dây tơ hồng
Vương vào dậu cúc đi tong
Thôi dành xôi hỏng bỏng không cười khì.
 
TẠI SAO
 
Ngắm trăng dạ những mơ màng
Tại sao Nguyệt Lão là nàng Hằng Nga
Rõ xa thì thật là xa
Sao mà vẫn cứ thăm nhà thường xuyên.
 
 
THẾ THÌ
 
Thế thì mới phải luận bàn
Chỉ tay ray mặt quan tham vô tình
Biết là không chấp vô minh
Nhưng không để chúng xem mình ngu si…
 
 
CÁI TÔI
 
Cái tôi làm hỏng thân tôi
Tưởng mình tài giỏi thế rồi ta đây
Ngỡ rừng chỉ có một cây
Trên đời chỉ muốn làm thầy nhân gian.
 
 
NGẪM
 
Sự đời ngẫm mãi chẳng ra
Niềm đau chia sẻ- tặng ta hay là?
Phù sinh trong cõi TA BÀ
Thành tâm bái phật chắc là sáng minh.
 
TỎ BÀY
 
Sững sờ gặp tứ thơ hay
Bâng khuâng xin được tỏ bày đôi câu
Này người sao vội đi đâu
Tím chiều vai sát vai nhau nặng tình.

SÁ CHI
 
Ở đời lắm chuyện dại khôn
Lường cho hết được chân chồn gối long
Sá chi sức kiệt lưng còng
Dở hay xin chớ đếm đong làm gì

ĐỪNG SO
 
Tìm trong tiếng nhạc bập bùng
Có ta với bạn vui cùng trăng sao
Đừng so đất thấp trời cao
Cứ vui là thỏa khát khao đợi chờ.
 
 
THẢ VÀO
 
Nghe thơ lòng những bồn chồn
Thả vào trăng rượu mộc tồn thú chơi
Chén này xin cạn người ơi!
Không say không biết đầy vơi nỗi niềm.
 
ĐÔI TA

Đôi ta từ bấy đến nay
Gây cơ dựng nghiệp chung tay chống trời
Vượt lên bão táp trùng khơi
Làm nên nghiệp sáng cho đời mãi sau.
 
 
MỜI
 
Mời người bớt chút lên ngàn
Cùng ta vãn cảnh hoa ban rừng chiều
May ra nhặt được khăn Fiêu
Gói cả trong ấy bao đều xốn xang.
 
LẼ GÌ
 
Lẽ gì buông tiếng thở than
Làm vơi nhịp phách cung đàn mùa xuân
Làm cho lòng những phân vân
Bao giờ mới được tẩy trần đắc tiên.
 
 
THẾ THÌ
 
Thế thì đừng để mộng tan
Thế thì cứ mộng quan san sá gì
Thế thì có mộng “ti vi”
Của nhà hàng xóm cười khì cũng lên.

 

Hinhnenso1.com-hinhdong-.039

 

CHO NÊN
 
Ngàn năm xưa đến bây giờ
Thần tiên ai nỡ hững hờ cho qua
Tiếc không đón được về nhà
Cho nên cứ phải đi ra đi vào.

 
ĐỢI
 
Đợi vầng trăng lặn đềm tàn
Đợi tình trao gửi cung đàn xôn xao
Đợi người hôm nảo hôm nao
Đợi hoài đợi mãi ai nào sẻ chia?
 
 
 
 
CÔNG AI
 
Công ai ngày tháng vun trồng
Cho cà sai nụ cho hồng thắm hoa
Để ta biếu mẹ làm quà
Mừng xuân chúc thọ cả nhà vui ca.
 
 
CHỈ VÌ
 
Hôm qua mùng tám tháng ba
Vô tình không đến tại gia chúc mừng
không phải là mình dửng dưng
Chỉ vì có chuyện chẳng đừng… cho nên…
 
CHẮC LÀ
 
Bao năm gieo hạt, vun trồng
Chữ tình đã ngỏ, chữ đồng đã nên
Thuận vì nhường dưới kính trên
Chắc là Biển…chẳng phạt đền mình đâu.
 
 
CỚ SAO
 
Lẽ là sự đã phân minh
Cớ sao đệ lại rứt tình ra đi
Lấy ai san sẻ một khi
Gánh tương tư nặng như trì buộc thân.
 
HÌNH NHƯ
 
Hình như người ấy đợi chờ
Bóng câu tăm cá bên bờ tịnh dương
Hình như chín nhớ mười thương
Xóm nghèo rau muống chấm tương thuở nào.

 
CHỈ LÀ
 
Món quà xuân thật đậm đà
Suy đi ngẫm lại để ta hiểu đời
Sự là mềm…cứng…đầy…vơi…
Chỉ là tương đối vậy thôi đừng phiền.
 
PHÂN VÂN
 
Đọc thơ lòng những phân vân
Uyên Minh sao sớm tẩy trần lạ chưa?
Đã toan sớm nắng chiều mưa
Nhân tình xa lánh đón đưa chẳng màng.
 
 
VẬY LÀ
 
Vậy là chuyện của nhà Tần
Chẳng hay, chẳng biết bất cần nên sai
Gán vào chuyện của anh tài
Rất mong thông cảm ngày mai sửa dần.
 
CHO
 
Cho đây với đấy thêm gần 
Nắng mưa che chở, ân cần hỏi han
Để cùng trao đổi luân bàn
Câu từ chữ nghĩa chứa chan ân tình.
 
ĐỂ RỒI
Quá khen đôi lúc bất cần
Cứ xênh xang thế có lần vạ bay
Cứ như tỉnh, cứ như say
Để rồi lại phải lý này, lẽ kia.
 
SỰ LÀ
 
Sự là thơ phú lắm khi
Ngoa ngôn lộng ngữ chỉ vì chữ danh
Muốn là hoàng yến hoàng anh
Muốn là công phượng đậu cành cây cao.

 
XÁ GÌ
 
Nắng mưa nào có xá gì
Tầm chương trích cú một khi nguyện cầu
Xá gì biển rộng sông sâu
Tao nhân mặc khách nhớ câu chân tình.
 
SỰ ĐỜI
 
Sự đời bao chuyện ly kỳ
Ngẫm ra nào có ai vì ai đâu
Mua vui cho bớt dạ sầu
Vẽ vời là để thay màu trắng đen.
 
 
CHỈ MONG
 
Chỉ mong hoa thắm đừng tàn
Sông sâu đừng cạn, bần hàn mau qua
Chỉ mong bạn hữu gần xa
Ai ai cũng mạnh, nhà nhà an vui.
 
LO
 
Lo cho các cụ về ngàn
Có duyên mới đặng muốn làm dễ đâu
Tận tâm đời trả công đầu
Chu toàn trời trả ân sâu phúc dày.
 
 
TƯỞNG LÀ
 
Hồn về cõi hạc cung hằng
Tưởng là thoát tục chối chăng lẽ gì
Vậy mà suy tính chi ly
Bắt con bắt cháu lạy quỳ tiến dâng?
 
CHỈ VÌ
 
Những lời Phật dạy nhân gian
Vậy không ghi nhớ oán than nỗi gì
Đặt bày rối rắm chỉ vì
Tâm tà hạnh muội suy bì thiệt hơn.
 
 
CŨNG MONG
 
Ngẫm suy thì trách chi ly
Ơn đền nghĩa đáp cũng vì chữ tâm
Dẫu xưa sống có lỗi lầm
Cũng mong đại sá cõi âm, niết bàn.

 


THÀNH TÂM
 
Nam Mô để dạ thảnh thơi
Quy y mọng nhận được lời khuyên dăn
Đục trong xin chớ lăn tăn
Thành tâm gạn chắt muộn mằn vẫn hơn.
 
 
GỬI TRAO
 
Lời hay ý đẹp luận bàn
Cho tâm thêm sáng ngập tràn niềm vui
Gửi trao nhau những ngọt bùi
Chữ nhân chữ đức người ơi dăn mình.
 
AI LƯỜNG
 
Vầng trăng đầu tháng cánh diều
Hay vành môi ấm bao điều tương tư
Hay con thuyền chở ưu tư
Xốn xao trầm mặc thực hư ai lường.
 
 
TÌM LẠI
 
Trở về ngõ xóm ven đê
Để đi tìm lại dáng quê ngày nào
Khăn voan quần lĩnh yếm đào
Mẹ đi trẩy hội én chao dẫn đường.
 
CHU TOÀN
 
Nắng mưa gội trắng mái đầu
Thân cò lận đận chẳng sầu, chẳng đau
Tảo tần bữa cháo bữa rau
Vẫn lo vẫn liệu trước sau chu toàn.
 
 
THUẬN HÒA
 
Nắng mưa là việc của trời
Nuôi ta khôn lớn việc Người sao quên
Nhớ mong nghĩa đáp, ơn đền
Giữ yên tổ ấm dưới trên thuận hòa.
 
YÊU THƯƠNG
 
Hữu duyên nên mới có tình
Hữu tình nên mới cho mình thêm yêu
Bài thơ nói được bao điều
Đối nhân sử thế chuộng chiều yêu thương.
 
 
ƠN CHA MẸ
 
Công cha nghĩa mẹ cao rầy
Cho ta cuộc sống đủ đầy cao sang
Cho tình quê, nghĩa xóm làng
Cho ta cả trái tim vàng yêu thương.
 
 
DÙ LÀ
 
Dù có đi ngược về xuôi
Dù là con đẻ con nuôi con cầu
Xin người nên nhớ ghi sâu
Công cha nghĩa mẹ chẳng đâu sánh bằng.
 
 
 
ƯỚC GÌ
 
Ước gì trầu thắm duyên cau
Sáo qua sông lại mau mau trở về
Ước gì vai sát môi kề
Như là cái thuở chân quê ngày nào.
 
ĐỂ CHO
 
Ước gì sông chỉ tày gang
Để cho đây đấy hai làng kề nhau
Ước gì đừng lỗi mùa cau
Để trầu khỏi đợi cho đau thiếp hồng.
 
 
 
AN LÀNH
 
Ước gì chung ngõ chung sân
Chung đường đi lại ân cần giúp nhau
Khi mạnh khỏe lúc ốm đau
Có lời thăm hỏi bệnh mau an lành.
 
DẠI GÌ
 
Dại gì đến đó khó về
Vợ mong con ngóng ê chề năm canh
Ước rồi tưởng vậy là thành
Không đâu, khổ lắm, tan tành tư gia.
 
 
ƯỚC
 
Ước gì cơm trắng thay khoai
Ước gì không phải nằm ngoài ngày đông
Ước gì gặp lá Diêu bông
Ước gì không phải mất công đi tìm.
 
THÀNH RA
 
Thoáng nghe mà dạ bồi hồi
Trước hoa tôi chỉ là tôi khạo khờ
Chắp vần chọn tứ cho thơ
Thành ra mơ mộng, mộng mơ ấy mà.
 
 
QUỲNH LÀ
 
Quỳnh là vương giả loài hoa
Quỳnh sao nở muộn để ta phải chờ
Quỳnh đừng mượn rượu thả thơ
Quỳnh ơi ! trăng đợi bao giờ thì nên
 

 
Có được thì mới có không
Có đi xa mới có trông có chờ
Có yêu thơ, mới làm thơ
Có tình thì mấy ngẩn ngơ qua nhà.
 
 
RỒI SẼ
 
Qua đêm rồi sẽ rạng ngày
Ngọt bùi chung hưởng đắng cay vơi dần
Đất trời rồi sẽ vào xuân
Ngày vui hạnh ngộ Tấn Tần bên nhau.
 
BỞI VÌ
 
Bởi vì đã chót mộng mơ
Để cho chìm nổi vần thơ chưa thành
Thôi thì được vậy cũng đành
Phải đâu vì bát cháo hành buông xuôi.
 
 
BAO NHIÊU
 
Bao nhiêu cái lý tỉnh say
Bao nhiêu cái chuyện dở hay ở đời
Bao nhiêu là thứ giời ơi
Cớ sao chuốc lây buông lời thở than?


ÔI THÔI
 
Thế là đã đắc thánh hiền
Thế là người đã thành tiên Phật rồi
Trần gian chỉ biết ôi thôi
Người về xứ ấy để tôi thẫn thờ.
 
 
HẸN GẶP
 
Cõi tiên hẹn gặp vườn đào
Cùng vui cho thỏa khát khao đợi chờ
Lại nhấp tửu, lại vịnh thơ
Mong đừng quá chén mơ mơ màng màng
 
 
ĐỂ CHO
 
Chữ tâm ấy trọng chữ thành
Chữ thanh cùng với chữ danh một vần
Chữ chuyên đi với chữ cần
Để cho tình nghĩa thêm gần gũi nhau.

 
HÃY VỀ
 
Nhớ về góc phố năm nao
Mà lòng người vẫn xôn xao bồi hồi
Phố xưa người ấy đâu rồi
Hãy về tìm lại nơi tôi đợi nàng.
 
CỚ SAO
 
Cớ sao để mất người hiền
Để rồi nhớ nhớ quên quên cái thời
Để thêm sầu nặng người ơi!
Phố xưa còn đó nụ cười khát khao…
 
 
 
THÔI ĐỪNG
 
Thế là bạn hết bùi ngùi
Vì người xưa đã có noi ấm lòng
Thôi đừng nhớ, thôi đừng mong
Thôi đừng hò hẹn đèo bòng đa mang.
 
RƯỢU NGON
 
Những lần uống rượu ở quê
Anh trên em dưới vỗ về nỉ non
Ơ kìa sao chén vẫn còn
“Tăm” phần “tăm” nhé rượu ngon cơ mà.
 
 
THÌ RA
 
Thì ra trong chính nỗi BUỒN
Chia đôi lại được cội nguồn niềm vui
Để cho vơi những bùi ngùi
Cho lòng thanh thản, thảnh thơi ghẹo đời.
 
 
TÌNH TA
 
Tình ta tim tím hoa cà
Ngan ngát hoa cúc, đậm đà hoa ngâu
Dẫu là đi đẩu về đâu
Thì đây người hỡi nhớ câu tâm tình.
 
 
BẼ BÀNG
 
Bao nhiêu hoa thắm, quả bùi
Giành cho người hết còn tôi lỡ làng
Để con sáo phải sang ngang
Để cho hoa nhụy bẽ bàng trước xuân.
 
PHẢI CHĂNG
 
Bao nhiêu hoa thắm nụ xinh
Gửi vào đây cả tâm tình muôn phương
Giọt sương trên cánh huê hường
Phải chăng thông điệp tình thương mặn mà…
 
 
MẶC
 
Cũng không tính toán so đo
Cứ phô ra cả, cứ cho hết mình
Kể cả thứ sỉnh sình xinh
Mặc cho hay biết có tình hay không.
 
THẪN THỜ
 
Lá hoa, hoa lá cũng hờn
Bởi tình nhà ấy đẹp hơn hoa rồi
Chỉ cần vài tứ thơ thôi
Trời mây cũng phải ngừng trôi thẫn thờ.
 
 
CHUYỆN XƯA
 
Chuyện ngày xưa ấy ai ơi!
Đã xa, xa lắm cái thời dở dang
Người trần mà lại đa mang
Ước ao gác tía cung vàng cùng tiên.
 
 
NHẮC NHỚ

Trăng suông gieo xuống bông buồn
Cô đơn tìm giọt lệ tuôn lỡ mùa
Thời nay nhắc nhớ thuở xưa
Cuộc đời lam lũ có thừa chua cay.

NGHỊCH LÝ
 
Đồn rằng nhất mẹ nhì con
Mày ngài mắt phượng duyên còn hơn xưa
Tối ngày kẻ đón người đưa
Ô dù võng lọng mà chưa bằng lòng.
 
 
THỊ MẦU 
 
Chưa rằm Mầu đã lên chùa
Đong đưa giải yếm khéo đùa vậy thôi
Mắt la mày liếc nhìn trời
Tội cho Thị Kính lặng ngồi ngắm mây.
 
 
THÊM
 
Chỉ thêm chút dại nữa thôi
Là ta sẽ hóa thành người ngu ngơ
Thành ra chỉ biết ngóng chờ
Bóng câu tăm cá bên bờ sông trăng.
 
CHỈ LO

Người quên ta cũng không buồn
Chỉ lo bão dập mưa tuôn mất mùa
Lo không còn có ngày xưa
Để trao người ấy duyên thừa vị cay.
 
 
TỰ SỰ
 
Mấy hôm uống rượu quá đà
Cho nên đôi mắt của ta đã mờ
Phải chăng còn tại do thơ
Mới hay thơ rượu vào hùa hại tôi.

 

GOOD BEY
 
Ai ai cũng bận “xây nhà”
Mạng Ô hẹn tháng ba là Good bey
Cho nên ai chẳng thăm ai
Buồn cho năm tháng rộng dài nỡ qua…

DÙ CHO
 
Dù cho bão táp mây mưa
Dù không đi sớm về trưa chung đường
Nhưng lòng vẫn nặng vấn vương
Đừng để hờ hững nói thương đau lòng.
 
 
TRỜI ƠI!
 
Duyên tình lắm đận dở dang
Để ai luống những bẽ bàng buồn thay
Nào là mặn ngọt chu cay
Vậy mà cam chịu thế này giời ơi!

ĐỂ LỠ
 
Ngày xưa để lỡ đủ đường
Bây giờ mới thấy yêu thương vụng về
Cảnh đời trong đục chốn quê
Phải đâu phận gái trăm bề tủi thân.

 
OÁN
 
Người ơi ván đã đóng thuyền
Trúc mai luống chịu chuân chuyên nhọc nhằn
Thôi thì phận liễu muộn nằn 
Oán người gửi áo trao khăn vô tình.
 
 
THÌ CŨNG
 
Người ơi! Thôi chớ luận bàn
Lẽ là như vậy thở than phiền lòng
Chuyện đời thôi khỏi đếm đong
Đục trong thì cũng theo dòng trôi xuôi.

MẦN
 
Cảm ơn bạn động viên tôi
Nghiệp nghề là để có ngôi có phần
Bây giờ thì cũng không cần
Về hưu dỗi dãi lại mần nàng thơ.
 
 
CHẲNG QUÊN
 
Lời khuyên của bạn tuyệt vời
Bao năm nay vẫn mình ơi anh chiều
Đã từng nước lọ cơm niêu
Chẳng quên san sẻ lời yêu chân tình.
 
 
THÌ CHO

Có khi lại ậm, lại ờ
“Lợn kêu con khóc”…lại vờ như không
Vợ bảo: “khoản ấy ba đồng…
Cái kia sáu chục, má hồng thì cho”.
 
 
DÈ CHỪNG
 
Dè chừng nàng nổi tam bành
Cơm không ngọt canh chẳng lành bạn ơi!
Nếu mà đất chẳng chịu trời
Nam nhi vái lạy, mình ơi ta chừa.
 
CŨNG THỬ
 
Giữa thời trăn sự đua chen
Ai mà lại chịu thấp hèn hỡi ai
Trẻ già đua sức đua tài
Có thua cũng thử một vài ba queo.
 
 
CÙNG
 
Biết rằng đây chẳng thể bì
Sức trai như bạn vu vi ngàn trung
Thôi xin trở lại ba cùng
Cùng ăn cùng ở cùng chung tang tình

 

Ở NHÀ
 
Ở nhà thỏa sức hát ca
Dù không mỏi miệng, nhưng mà nỏi tay
Không bia, không rượu vẫn say
Tha hồ trăng gió tối ngày không sao.
 
 
BAO GIỜ
 
Bão giông gian khó đã qua
Ngày vui dành trọn cho ta với mình
Bắc thang lên hỏi thiên đình
Bao giờ cho bóng với hình gặp nhau.
 
 
KHIẾN CHO

Ngày nào người hẹn ta chờ
Bao năm rồi nhỉ đến giờ vẫn trông
Khiến cho se sắt cõi lòng
Thủy chung như vậy còn đong đếm gì.

 
MUÔN MÀU
 
Thế là trời chuyển tiết đông
Cúc vàng nhường chỗ sắc hồng kiêu xa
Hương bông hoa huệ đậm dà
Đường phố sáng rực sắc hao muôn màu.
 
 
TRỜI NGUYỀN
 
Đạo đời trân trọng chữ tình
Chữ nhân chữ nghĩa cho mình nên duyên
Cũng đừng như ả Điêu Thuyền
Hay như mụ Tú trời nguyền rủa cho.
 
 
ĐÔI KHI
 
Đôi khi tôi cũng tiếc hoài
Bởi vì luống để nhạt phai Phật đàn
Nên không hiểu được lời ban
Không hay được lẽ phải làm phải tôn
 
 
A DI ĐÀ PHẬT
 
A Di Đà Phật cao xa
Thỉnh mong người thấu lòng ta cõi trần
Cuộc đời như thể phù vân
Biết khôn đỡ dại, ân cần khỏi lo.

 
CHỮ LÀ
 
Chữ là báo hiếu mẹ cha
Báo ân tiên tổ phúc nhà an khang
khác chi ngà ngọc bạc vàng
Gieo nhân thơm ngát tình làng hương quê.
 

HIỀN TÀI
 
Thời nào cũng trọng “Tài hiền”
Ấy là “Nguyên khí” làm nên nghiệp nhà
Làm nên nghiệp sáng Quốc gia
Lẽ là năng luyện ắt là mới nên

 
LỜI KHUYÊN
 
Tĩnh tâm nhờ được lời khuyên
Bạn thơ tri kỷ, bạn đường bao dung
Lời vàng thấu đến cửu trùng
Cho người gặp nạn được cùng sẻ chia.
 
THI CẢM
 
Bộ tranh tùng cúc trúc mai
Tôn nhân quân tử ai ai cũng thờ
Cũng là cảm hứng cho thơ
Để cùng với rượu đợi chờ trăng lên.
 
 
TIẾT XUÂN
 
Miền Tây Bắc có hoa ban
Mùa xuân nở trắng non ngàn đẹp thay
Điệu xòe xi lượn Nùng Tày
Rặt dìu kèn lá đắm say lòng người

CŨNG LÀ
 
Đêm đông gió bấc lạnh lùng
Đường xưa lối cũ có chung bao giờ
Nói là đêm mộng ngày mơ
Cũng là kiếm cớ làm thơ dối lòng.
 
GẶP LẠI
 
Bốn mươi năm mới gặp nhau
Mà trầu không úa, mà cau không gia
Gặp rồi mình lại chia xa
Nhớ đừng ngần ấy năm xa mới gần.
 
THỰC TÌNH
 
Thực tình cũng có đôi lần 
Dừng chân trước ngõ tần ngần rồi qua
Để người giận dỗi thế là
Trầu vàng cau úa ngõ nhà đành quên.
 
 
THẾ LÀ
 
Giờ thì gặp ở chốn này
Có người chia sẻ giãi bày chuyện xưa
Thế là chờ đợi không thừa
Thế là bão táp nắng mưa qua rồi.

LẠI CHO
 
Rượu bia trên mạng ngọt ngào
Uống bao nhiêu cũng chẳng sao đâu mờ
Vừa nâng chén vừa thả thơ
Lại cho ta được mộng mơ cung Hằng.
 
EM ĐỢI
 
Tối nay em đợi thầy Đề
Tắm trăng gội gió triền đê Ngân Hà
Cùng nhau hái ánh sao sa
Biếu cha, biếu mẹ làm quà hợp duyên
 
HỌC
 
Trời đêm cuối tháng tối om
Ngó lên cung quảng chẳng nhòm thấy ai
Chị Hằng chú Cuội cả hai
Học người hạ giới diễn hài mua vui.
 
 
CỦA TRỜI
 
Của trời ai nỡ dửng dưng
Nhưng mà cũng phải có trừng mực thôi
Đừng như Từ Thức lỡ rồi
Vợ về tiên giới chỉ ngồi thở than.

 
HỮNG HỜ
 
Câu thơ người thả hững hờ
Để trăng suông bỗng làm mờ nét duyên
Để sóng thôi vỗ mạn thuyền
Để hoa thôi ngát, chim khuyên thôi chào.

 
BÓNG HÌNH
 
Khác nào như bóng với hình
Như cành với cội, như quỳnh với giao
Lời thương dịu ngọt người trao
Ân tình người sẻ, máu đào người san.

 
GỬI ĐẶNG DIỆU THOA

GỬI người gieo thả vần chờ
ĐẶNG cho ai nấy thẫn thờ hoài trông
DIỆU kỳ thay đấy mở lòng
THOA mềm nhung nhớ mà không lấy gì.

 
CHỈ LÀ
 
Làm gì có chuyện ấy đâu
Chỉ là nhờ mạng trao câu tâm tình
Người xinh họ cũng như mình 
Yêu thơ ai nỡ vô tình với thơ.
 
SẼ VỀ
 
Đông tàn xuân mới sẽ sang
Đào mai sẽ nở rộn ràng xóm quê
Vui xuân người hẹn sẽ về
Bõ ngày chờ đợi não nề vần thơ.
 
 
THU CÁCH MẠNG

Nhớ ngày cách mạng mùa thu
Đoàn quân thắng trận chiến khu trở về
Khắp làng bản, khắp thôn quê
Cờ bay phơi phới say mê lòng người.

THẾ NÀO
 
Đường Chiều mà đã thả thơ
Thế nào cũng gặp ước mơ dạt dào
Thế nào cũng thấy trăng sao
Thế nào cũng  lại xôn xao trong lòng.
 
 
BIẾT LÀ
iết là người đã ghé sang
Đã gieo, đã thả dịu dàng yêu thương
Tơ lòng còn đó vấn vương
Không trao người được mà thương phận mình.

MỘT THỜI
 
Cái thời áo mũ cánh chuồn
Là quan phụ mẫu dưới luồn trên cưng
Chuyện thì chẳng dám thẳng thừng
Phê thì cũng lại chúc mừng mà thôi

 
CŨNG NGON
 
Thế là đã được đáp đền
Thế là cuộc sống dưới trên thuận hòa
Thế là khỏi phải đi xa
Thế là mới biết của nhà cũng ngon.
 
LẼ NÀO
 
Lẽ nào già lại gió trăng
Của trời “khê sống” mà bằng lòng ư?
Thôi thì nhắm mắt ậm ừ
Đành thôi thứ ấy ai từ được đâu.
 
 
ẤY LÀ
 
Ấy là thuở tóc còn xanh
Sức còn trai trẻ tinh anh tỏ tường
Bây giờ thương cũng muốn thương
Nhưng mà dò dẫm biết đường nào đây.
 
VẪN GIỮ
 
Cũng giận dỗi cũng mộng mơ
Cũng thường thao thức ngóng chờ trăng lên
Không chiều thì cũng bắt đền
Nhưng mà vẫn giữ dưới trên nhịn nhường.
 
 
AI NÀO
 
Miếng trầu cánh phượng mới têm
Câu ca Quan Họ êm đềm người trao
Phập phồng dưới cánh yếm đào
Tâm tình ngọt lịm ai nào không mong

HÌNH NHƯ
 
Hình như ai đã nói câu
Rượu thơ, thơ rượu đổi sầu thành vui
Đổi chua chát lấy ngọt bùi
Để nguôi cơn khát tình tôi với nàng.
 
 
THÔI THÌ
 
Thôi thì bạn hiểu cho tôi
Nói năng thì được lôi thôi không sành
Ngay khi mái tóc còn xanh
Hát hò không thạo thực hành ẩm ương.

TUỔI XUÂN
 
Tiếng xuân gõ nhịp tình xa
Hương xuân thao thức ngỡ là trăng rơi
Sắc xuân làm tím góc trời
Tuổi xuân người ấy một thời rất duyên.
 
 
ẤY LÀ
 
Ấy là cái chuyện tầm phào
Đùa vui một chút ai nào sợ ai
Tháng năm năm tháng còn dài
Sự là ai chịu kém ai bao giờ.
 
CHẮC LÀ
 
Chắc là đi với thầy đề
Chắc là không sợ món quê nhớ đời
Phải nên cảnh giác người ơi !
Gái ngoan kiếm cớ lựa thời mất tong.
 
 
HAY LÀ
 
Hôm qua bạn đã kêu trời
Hôm nay bạn lại gọi giời tại sao?
Hay là ngõ trúc vườn đào
Khách thơ liếc trộm gửi vào tương tư.
 
HÔM NAY
 
Hôm nay ngày “cá tháng tư”
Đùa đùa thực thực, thật hư thế nào
Tiếc là đất rộng trời cao
Nếu gần mình sẽ xin bao một chầu…
 
 
NHƯ HOA
 
Miệng cười tươi tắn như hoa
Rượu bia tràn cốc để ta cùng mình
Nâng ly chúc phúc người xinh
Mong rằng luôn giữ ân tình xóm quê.
 
CẢM ƠN
 
Cảm ơn My đã qua nhà
Tặng hoa, tặng ảnh đậm đà sắc hương
Để lòng người nhận vấn vương
Say sưa gắm dáng huê hường lung linh.
 
 
BÔNG THẠCH THẢO
 
Mấy bông thạch thảo xinh xinh
Trà My gửi tặng cho mình sáng nay
Nhìn càng đắm, ngắm càng say
Bông hoa đồng nội tỏ bày duyên quê.
 
BỞI VÌ
 
Nhà mình gỡ tưởng là ai
Bởi vì che kín hình hài dung nhan
Gặp nhau chào chỉ gật tràn
Về nhà ngẫm lại thôi van các nàng.
 
 
ĐÃ QUA
 
Đã qua ngày nắng đêm mưa
Đã qua cái đận sớm trưa chẳng màng
Nhưng mà chẳng dám đa mang
Quẩn quanh xó bếp đỡ nàng nước nôi.
 
GIÚP CHO
 
Điều mong ước thật tuyệt vời
Cảm ơn bạn có những lời đông viên
Giúp cho lòng bớt ưu phiền
Giúp cho bệnh tật không tiền cũng qua.
 
 
GIỬ PHÙNG HỮU NHÂM
 
Chuyện xưa bánh đúc, bánh đa
Nghĩa tình ngày ấy đậm đà khó quên
Mãi còn em chẳng… bắt đền
Miễn sao lo liệu dưới trên thuận hòa.


HẸN
 
Tháng năm giầu dãi dãi giầu
Lo toan trăm chuyện còn đâu… để mà
Bạn thương đừng có trách ta
Mai thôi rồi sẽ hat ca …tâm tình…
 
 
BẠN TRAO
 
Bạn trao hoa đẹp người xinh
Trao lời hẹn ước tâm tình cho nhau
Cánh hồng chúm chím muôn màu
Để thương để nhớ ngàn sau vẫn còn.
 
NHƯ
 
Mặc cho mưa gió bão bùng
Ngồi nhà vào mạng như cùng chiếu thơ
Vẫn hò hẹn, vẫn mộng mơ
Nhớ ai, ai nhớ đến ngơ ngẩn lòng.
 
 
KHÉO GHÊ
 
Người sao mà lại khéo ghê
Nhắc ta đừng có mải mê quanh nhà
Cũng nên có chuyến đi xa
Thăm bè thăm bạn để mà kết thân.
 
CŨNG VÌ
 
Cũng vì chướng rủ màn che
Hết xuân rồi lại qua hè chờ thu
Cho nên không thể viễn du
Tới thăm bạn hữu cho dù vẫn mong.
 
 
GỬI
 
Gửi qua làn gió nụ hôn
Gửi qua cánh én bồn chồn xôn xao
Gửi vào thơ những khát khao
Gửi cho mình nhé cánh đào mùa xuân.
 
HOA
 
Hoa hồng hoa cúc hoa đào
Mùa nào thức nấy gửi trao mọi người
Riêng tôi đào vẫn luôn cười
Dẫu là mùa hạ vẫn tươi vân giòn.
 
 
THƠ LÀ
 
 
Thơ là ánh mắt nụ cười
Thơ là cầu nối giữa người với ta
Thơ là nhạc, thơ là hoa
Thơ là lời hứa để mà chờ trông.
 
CHÍN, MƯỜI
 
Nghe mà lòng thấy vấn vương
Thi ra chín nhớ mười thương một thời
Vẫn còn thao thức chưa nguôi
Dẫu là xế bóng chưa vơi nỗi sầu.
 
 
TRÁCH QUÊN
 
Vầng trăng tắm mát bến sông
Chắc là chờ rượu nên không muốn về
Để nàng thơ những ủ ê
Trách người quen hẹn xóm quê ngày nào.
 
NHÀ KIA
 
Nhà kia có được vợ hiền
Đẹp người tốt nết lo yên mọi bề
Nào là ăn uống ngủ nghê
Điển trang mũ áo vỗ về nựng cưng.
 
 
MÌNH TA

Câu thơ đượm nghĩa nặng tình
Gửi trao tâm sự giữa mình với ta
Đất trời, trời đất bao la
Cũng không ngăn nổi tình ta với mình.
 
TIẾNG THƠ
Tiếng thơ từng giọt trầm ngâm
Ríu ran cung bậc huyền cầm đêm thanh
Gửi thương yêu, chút ngọt lành
Ban mai tươi rói long lanh tiếng cười.
 
 
NGƯỜI XINH

Ai người xinh đến là xinh
Đờn ca thơ họa thắm tình trời mây
Lâu rồi mới gặp nhau đây
Bên cầu liễu rủ lòng đầy mến thương.
 
CHUNG VUI
 
Vậy thì hẹn bạn hôm nao
Trở về ngõ trúc vườn đào chung vui
Cùng nhau san sẻ ngọt bùi
Tháng năm người đã cùng tôi dệt thành.
 
 
NHƯNG
 
Cảm ơn bạn đến thăm tôi
Gửi vần thơ đẹp, trao lời tri ân
Tiếng yêu thanh khiết trong ngần
Nghe như xa lắc nhưng gần gũi thay.
 
KÍNH CHÀO
 
Kính chào thi lão Phan Văn…
Anh Hai cũng xứng, anh Văn cũng tày
Hề chi người phải giãi bày
Đọc thơ nghe chuyện đã hay nhẽ rồi.

 
LẠI XIN
 
Lại xin thưa bác Phan Văn…
Tuổi cao tâm sáng lăn tăn sự gì
Cớ sao bác lại xo bì
Thấp cao hơn kém một khi tâm thành.
 
 
THỰC TÌNH
 
Thực tình anh vẫn là anh
Hô mưa gọi gió xuân xanh đã từng
Chuyện đời cũng chẳng dửng dưng
Vậy giờ xin bác cũng đừng đắn đo.
 
 
HÃY
 
Chưa đi đã nhớ Thành Đô
Chưa đi đã thấy sóng xô cõi lòng
Hãy vui lên hãy chờ mong
Tình yêu, tình bạn có trong tim rồi.

 

HỎI CÒN
 
Lâu rồi người chẳng đến chơi
Lễ nào người đã xa rời cố hương
Hỏi còn nhớ, hỏi còn thương
Cầu ao bến nước bóng hường xóm quê.
 
 
QUẠNH HƯU
 
Nào đâu còn nụ cười giòn
Bếp than nguội lạnh lối mòn quạnh hưu
Đường trơn ai rắt ai dìu
Để ta chìm giữa bóng chiều tha phương.
 
 
LẠI CHẲNG
 
Có ai mà chẳng thích hoa
Có ai lại chẳng thích quà tặng thơ
Có ai lại chẳng mộng mơ
Có ai lại chẳng đợi chờ ngóng trông.
 
 
BA THẰNG

Ba thằng ngày ấy bây giờ
Mắt soi ánh mắt thẫn thờ bên nhau
Ly sầu sóng sánh nỗi đau
Ba thằng cùng cạn cùng lau lệ nhòa.
 
GƯỢNG CƯỜI
 
Nuốt vào trong nỗi sót sa
Gượng cười mếu máo cho qua nỗi sầu 
Suối vàng nơi ấy ngàn sâu
Chắc người cũng sẽ mong cầu bình an…
 
TIỆC ẢO
Toàn là những thứ để trông
Tiền thì không mất một đồng vẫn ngon
Kề bên mấy ả cười giòn
Tay vung mắt nháy miệng tròn chữ o.
 
 
HOA THẮM
Bao nhiêu hoa thắm nụ xinh
Gửi vào đây cả tâm tình muôn phương
Giọt sương trên cánh huê hường
Phải chăng thông điệp tình thương gửi người…
 
MẮT AI

Mắt ai lúng liếng vậy ai?
Cớ sao lại cứ nguýt hoài người ta?
Đừng như vậy nữa kẻo mà!
Lửa rơm bùng cháy cả nhà thành tro.
 
 
DẪU XƯA
 
Dẫu xưa không phải lên rừng
Dẫu xưa không phải còng lưng kéo cày
Dẫu xưa không phải ăn vay
Chắc là sự nghiệp thời nay đáng mừng.
 
 
MÀ LẠI
 
Chuyện ngày xưa ấy ai ơi!
Đã xa, xa lắm cái thời dở dang
Người trần mà lại đa mang
Ước ao gác tía cung vàng cùng tiên.
 
GỬI BẠN

Cảm ơn bạn đã đọc thơ
Lại còn chia sẻ giấc mơ năm nào
Thực tình không hiểu vì sao
Chuyện xưa vẫn cứ nao nao trong lòng.
 
 
CÒN ĐÂU
 
Đã qua cái tuổi cập kê
Còn đâu vai sánh vai kề bên nhau
Còn đâu trầu thắm duyên cau
Ngẫm tình Ngưu- Chức mà đau đến giờ.
 
 
NHỚ
 
Nhớ ngày con sáo sang sông
Thuyền tình gác mái bóng hồng nhạt phai
Ai về, hãy nhắn giùm ai
Đường xưa, lối cũ thôn Đoài nhớ không?
 
 
THA HỒ
 
Mình à đây cũng xin đồng
Chuyện đâu để đấy quyết không bận lòng
Dòng thơi leo lẻo xanh trong
Tha hồ vùng vẫy còn mong đợi gì.
 
 
 
LÀM GÌ
 
Làm gì có chuyện thẩn thơ
Vợ khôn con đẹp đâu chờ đợi ai
Buông lời thở vắn, than dai
Cùng là kiếm cớ một hai thôi đành.
 
 
NHÀ ẤY
 
Bố con nhà ấy rất xinh
Nhìn là đây biết có tình hữu duyên
Thả thơ luc bát rất chuyên
Vần điệu dịu ngọt trắc huyền chẳng chênh.
 
 
 
ƯỚC GÌ
 
Ước gì cùng bến chung bờ
Dòng sông thơ nhạc đợi chờ trăng xuông
Cùng nhau tìm lạch dò luồng
Chắp vần gỡ tứ gõ chuông thỉnh cầu.

 
MONG

Mong cho duyên nợ bí bầu
Tôm đồng dân giã đẹp câu tâm tình
Còn như chuyện của chúng mình
Ai dạy ai chứ phân minh làm gì.
 
 
ĐẤY NGỎ
 
Câu thơ đấy viết ai bì
Ý tình đấy ngỏ còn gì đẹp hơn
Ngoài kia gió giận mưa hờn
Lòng ta vẫn rộn cung đờn tình tang.
 
 
THỰC TÌNH
 
Thực tình đây đã qua thời
Hô mưa gọi gió đầy vơi nỗi niềm
Cũng phong sắc, cũng “áo xiêm”
“Làm quan” nhưng lại thiếu tiền sai sang.

ĐÔI KHI

Đôi khi cũng thực bẽ bàng
Phận nghèo nào dám mơ màng vinh hoa
Thế rồi trời nổi can qua
Làm dân lại được giao hào muôn nơi.

ĐƯỢC

Được bạn mến, được vui cười
Làm thơ lại được người người đọc thơ
Thực tình tôi cũng không ngờ
Nhờ trang blog Mà thơ đăng đàn…
 
 
NÉT ĐẸP
Thanh cao như thể ngọc ngà
Chân tình như thể cơm cà dầm tương
Những mong gửi gắm yêu thương
Bạn thơ trọng nghĩa, bạn đường kết thân.
 
VẪN GẦN

Dù xa xôi cũng vẫn gần
Còn hơn cùng ngõ chung sân vô tình
Đói cơm, rách áo làm thinh
Thấy chuyện bạo ngược bất bình bỏ qua.
 
LỠ SAY

Hôm nay vui bạn lỡ say
Bước đi chệnh choạng thẳng ngay khôn lường
Người thành dở dở ương ương
Miệng cười toe toét ai thương tớ nào.
 
 
LẠI CÒN

Lại còn hạ giọng thì thào
Này cô em ới! Hôm nao sang chời
Giọng ca nghe cũng tuyệt vời
Cứ như bò rống giữa trời trang trang.

 
 
KHOE LÀ

Khoe là đây giọng ca vàng
Đã từng “tranh giải” cùng nàng Uyên Linh
Cô ấy trở thành minh tinh
Còn mình thành gã say tình nàng men.
 
 
ƠN NGƯỜI
 
Trải bao mưa nắng dãi dầu
Mới nên sự nghiệp, phải đâu đã thừa
Ơn người đội nắng gội mưa
Để ta không biết sớm trưa nhọc nhằn.
 
 
 
MỘT THỜI
 
Xa rồi hoa thắm nhụy vàng
Một thời rực rỡ ngỡ ngàng xóm quê
Nứu rưng rưng bước ta về
Uống từng giọt khát bộn bề ưu tư.
 
 
XIN ĐỪNG
 
Trời xanh, xanh ngắt một màu
Thủy chung gìn giữ cho nhau ấm lòng
Xin đừng so đọ đếm đong
Dòng thơi nỡ để đục trong khó lường.
 
 
MÀ TRÔNG
 
Kìa kìa ra ngõ mà trông
Nàng thơ đẹp tựa bông hồng ghé chơi
Câu từ dung dị tuyệt vời
Nghĩa tình đằm thắm không vơi tấc lòng.
 
 
NHỜ ĐÂU
 
Lại xin được hỏi chi Hằng
Nhờ đâu mà lại trẻ măng thế này
Muôn đời nào có đổi thay
Dẫu là tròn, khuyết vẫn say vẫn nồng.
 
 
 
NỠ NÀO
 
Nỡ nào rứt áo như không
Vườn thơ vẫn đẹp, bóng hồng vẫn xinh
Người ơi! Sao nỡ quên mình
Câu thơ lỗi vận chuyện tình sang trang.

ĐỔI LẤY
 
Câu thương câu nhớ người ơi!
Trao nhau đổi lấy nụ cười thắm môi
Cùng chung giây phút bồi hồi
Để nhâm nhi ánh trăng ngời trong thơ.

 
 
ĐỂ RỒI

Để rồi đợi, để rồi chờ
Để cùng thấu hiểu cuộc cờ chênh chao
Trời thu vời vợi xanh cao
Dệt câu thơ đẹp xốn xao tím chiều.
 
 
CHỮ LÀ
 
Yêu thương để lại oán hờn
Nỏ trao tay giặc, giáo gươm vô tình
Chữ là sinh tử, tử sinh
Mỵ Châu Trọng Thủy tội tình ở đâu.

 

ĐÃ CHỌN TẬP

10 Responses to Thơ.Thoáng bâng khuâng

  1. sydaounesco nói:

    HỒN VIỆT

    Ai gieo câu Lục chênh chao
    Để cho câu Bát thả vào mộng mơ
    Để trăng gác núi đợi thơ
    Để tình qua ngõ thẫn thờ nên duyên.

    Đã thích bởi 1 người

  2. vivi099 nói:

    Thơ hay quá …Chúc luôn vui…

    Thích

    • vivi099 nói:

      VÌ ĐÂU

      Vì đâu nên nỗi phải say?
      Để quên vị đắng vị cay sự đời
      Tin gì kẻ hẹn người vời
      Mà đem gán cả đất trời yêu thương.

      Sỹ Đào
      __________

      Vì sao

      Vì sao phải chịu thê lương ?
      Để nghe rên rỉ đoạn trường xót xa
      Tin chi lời nói trăng hoa
      Mà trao hương phấn mặn mà Mẹ sinh .

      Vivi

      Thích

    • sydaounesco nói:

      Cảm ơn anh Vivi nhé, mình cũng làm theo cách sắp sếp ở trang thơ của anh nhưng không biết làm các tranh thơ như trang của anh nên cứ đăng tràn lan như vậy.
      Thân!

      Thích

  3. sydaounesco nói:

    VI SAO

    Vì sao phải chịu thê lương ?
    Để nghe rên rỉ đoạn trường xót xa
    Tin chi lời nói trăng hoa
    Mà trao hương phấn mặn mà Mẹ sinh .
    Vivi

    BỞI

    Chữ duyên còn lụy chữ tình
    Cho nên đây phải bán mình chuộc cha
    Có thương đừng trách trăng hoa
    Cho lòng thêm những sót sa hận lòng .
    NSĐ

    Thích

  4. Thật tuyệt vời !

    Đã thích bởi 1 người

Gửi phản hồi cho vivi099 Hủy trả lời