Thơ. Giữ Gương trong

LỜI GIỚI THIỆU

 

Ngày nay do mặt trái của kinh tế thị trường, cuộc sống với biết bao áp lực, lo toan vì vậy mà khoa học xã hội nói chung và văn học nói riêng không được coi trọng đúng mức. Song vẫn còn đâu đó những người yêu thơ ca xem loại hình nghệ thuật này mang những giá trị tinh thần to lớn mà không gì có thể thay thế được. Nguyễn Sỹ Đào là một con người như vậy. Tập thơ “Giữ gương trong” của ông là một minh chứng cho một hồn thơ chan chứa tình người, tình đời.

 “Giữ gương trong” ngời sáng tình yêu quê hương đất nước, lòng tự hào dân tộc, đồng thời thể hiện quyết tâm gìn giữ toàn vẹn non sông gấm vóc mà các thế hệ cha ông đã dựng xây; “Non sông đt Vit vang câu hát/ Nòi ging Lc Hng đp tráng ca/ Con cháu mt lòng th quyết gi/ Vn tròn b cõi ca ông cha” (Quyết giữ). Trong tập thơ này, Nguyễn Sỹ Đào viết về các danh nhân của đất nước với lòng biết ơn và kính trọng, tiêu biểu là: Hùng Vương, Mạc Đĩnh Chi, Bác Hồ, Võ Nguyên Giáp.

Với Sỹ Đào, quê hương là nỗi nhớ niềm thương, quê hương với những kỷ niệm, những thương yêu không bao giờ có thể phai mờ trong tâm trí: “Ni nh c hương chng nht nhòa/ Vn còn da diết mãi trong ta/ Dòng sông bến nước tình nng m/ Bãi mía nương dâu cnh thái hòa” (Nhớ cố hương).

“Giữ gương trong”  có nhiều bài thơ tình để lại ấn tượng sâu sắc đối với độc giả. Thơ tình Sỹ Đào thường pha chút dí dỏm, lấp ló nụ cười tươi vui: “Nào ng lên lão cha an bài/ D nhng bn chn tưởng nh ai/ Ch đi năm canh ch đi mãi/ Ngóng trông sáu khc ngóng trông hoài” (Mong ước).

Ở một số bài thơ chúng ta thấy sự công phu, tài hoa và sáng tạo rất độc đáo của tác giả ví dụ như bài “Tình thơ”, tất cả các từ đều có chữ cái đầu là chữ  “T”. Những bài thơ xướng họa, giao lưu cùng thi hữu cũng đã làm cho tập thơ phong phú, hấp dẫn.

“Giữ gương trong” là thi tập mang đậm dấu ấn thơ Nguyễn Sỹ Đào một hồn thơ đa tình, đa cảm, sâu sắc về nội tâm. Qua trang thơ của mình tác giả muốn gửi gắm tình yêu quê hương đất nước, niềm đam mê sáng tạo nghệ thuật, sự trân trọng đối với từng khoảnh khắc của cuộc sống. Xin chúc cho nhà thơ luôn dồi dào bút lực,tiếp tục ra mắt bạn đọc những tập thơ giàu giá trị.

                                                                                      TG Minh Côn

THƠ

Thơ giàu cảm xúc dạ nao nao

Thơ thả vào trăng thật ngọt ngào
Thơ gợi tình sâu lưu luyến đợi…
Thơ gieo nghĩa nặng bâng khuâng trào…
Thơ là ai vậy mà nhung nhớ?
Thơ phải em không để khát khao?
Thơ vẫn ngàn đời say tứ lộng
Thơ hồn trinh bạch đến thanh cao.

NHỚ

Nhớ ơi là nhớ đến nôn nao
Nhớ phút chia ly thật nghẹn ngào
Nhớ dáng thân thương môi thắm đỏ
Nhớ lời âu yếm lệ tuôn trào
Nhớ đêm dạ hội ai làm nũng
Nhớ khắc bâng khuâng lúc được khao
Nhớ lắm người ơi xin hẹn nhé
Nhớ tình trao gửi có trời cao.

HỘI XUÂN

Đế Thích thời nay mở hội xuân
Kỳ phùng địch thủ khắp xa gần
Cùng về thi đấu so mưu lược
Đã đến ghi danh đọ sức quân
Xung trận muôn ngư­ời thề quyết thắng
Điều binh ai nấy hứa đồng tâm
Cuộc chơi trí tuệ ngàn năm ấy
Mãi mãi vinh danh những chí nhân.

CHUYỆN BEO MÈO

Ai mà chẳng biết hổ là beo
Giỏi đấy vẫn thua mẻo khoản trèo
Cậy sức đua tài nhưng kém mẹo
Khoe môi múa mép vẫn thua mèo
Nên đành cắp sách tầm muôn nẻo
Cũng phải hạ mình học cách leo
Bởi thế mới không thành bé tẹo
Lẽ đời như vậy nhớ cùng theo.

VẪN CHUYỆN BEO MÈO

Nào ngờ beo mẹo bạn hòa theo
Hay đến là hay ý chẳng nghèo
Vần điệu du dương như vọng cổ
Ca từ hóm hỉnh tựa hề chèo
Đọc thơ tức cảnh trăng vờn nguyệt
Ôm bụng nực cười hổ dỡn beo
Chỉ có thế thôi mà lắm chuyện
Bao nhiêu tội lỗi tại beo mèo.

TÔI – BÁC

Bác Bích Hương Canh gửi tặng tôi
Bài thơ bát cú độc vần tôi
Câu từ ngữ nghĩa như thơ Bác
Tình cảm chân thành giống tính tôi
Lục bát giao lưu mong gặp bác
Đường thi xướng họa ước cùng tôi
Sân chơi trí tuệ đừng bài bác
Kiên định vững vàng như thép tôi

CẢM ƠN

Ơn bác ngợi ca Rừng Hạnh tôi
Lời hay ý đẹp ấm lòng tôi
Tập thơ sinh động công bao bác
Thi phẩm khang trang sức chúng tôi
Náo nức bao ngày chờ đón bác
Tưng bừng bấy tháng rũa rèn tôi
Thế mà vẫn có người bài bác
Chê ỏng chê eo đổ tại tôi.

CHI EM

Chị về quê mẹ đến thăm em
Cửa đóng then cài chẳng thấy em
Ngõ vắng quạnh hưu ai đón chị?
Vườn không lạnh ngắt nào chờ em?
Tình xưa đầm ấm còn khuyên chị
Nghĩa cũ đậm đà vẫn nhắc em
Năm tháng gian lao em với chị
Cùng nhau vượt khó chị dìu em.

BẠN THƠ

Biết chị Nghi Dung bấy đến giờ
Chuyên sâu Y thuật, giỏi văn thơ
Cây kim chữa khỏi bao người bệnh
Ngọn bút gieo vần những ước mơ
Chỉ muốn sức cường thêm hạnh phúc
Những mong tâm sáng chẳng phai mờ
Sáu lăm xuân sắc còn tươi rói
Nào khác chị Hằng mơn mởn tơ.

HOA TRINH NỮ

Trinh nữ (Quỳnh hoa) xinh thật xinh
Cùng trăng hẹn ước kết duyên tình
Nuột nà kiều diễm không đài các
Trong trắng thanh tao vẫn lắng thinh
Dẫu có xa xăm, đâu lỗi hẹn
Dù cho cách mặt, chẳng quên mình
Sắc hương còn đó trong thi họa
Lời đẹp ý hay bởi trắng trinh.

CÂY TRÚC XINH

Em hát bài ca “cây trúc xinh”
Miền quê Quan Họ tính tang tình
“Vang rền nền nẩy” mời cùng họa
“Rõ tiếng tròn vành” hãy lắng thinh
Di sản vẻ vang văn hoá Việt
Danh thơm rạng rỡ đất quê mình
Liền anh, liền chị nguyện gìn giữ
Vốn quý ngàn vàng mãi tuyết trinh.

MONG ƯỚC

Nào ngờ lên lão chửa an bài
Dạ những bồn chồn tưởng nhớ ai
Chờ đợi năm canh chờ đợi mãi
Ngóng trông sáu khắc ngóng trông hoài
Mong nơi ngõ trúc hương không nhạt
Ước chốn vườn hồng nhụy chẳng phai
Ta ngỏ vậy thôi tùy nguyệt lão
Có thương gửi chút nắng ban mai.

HỔI AI

Biết rồi vẫn hỏi ngóng chờ ai
Luống để bút nghiên phải đợi bài
Thờ ơ nâng giấc tâm sầu muộn
Sao nhãng phấn son sắc nhạt phai
Suốt sáng trông mây lòng nặng trĩu
Thâu đêm vọng nguyệt dạ u hoài
Thương thay bóng liễu trong chiều vắng
Mãi mộng mơ tìm cảnh trúc mai.

BÁI PHỤC THI NHÂN

Nữ sĩ “Vườn xưa” lại có bài
Thơ tình đằm thắm kém chi ai
Ngôn từ đẹp đẽ như hoa gấm
Câu chữ nồng nàn tựa nắng mai
Thi pháp uyên thâm tình thắm thiết
Văn phong khúc triết nghĩa không phai
Giao lưu gặp gỡ thêm bằng hữu
Để tháng năm qua chẳng phí hoài.

SAO NỠ VÔ TÌNH

Người nhắn hôm nao sẽ gửi bài
Ta mong nào thấy biết tìm ai
Vì đâu suốt sáng không thăm hỏi
Sao nỡ cả đêm chẳng đoái hoài
Lại hẹn gắng chờ qua tháng hạ
Còn khuyên cố đợi đến ngày mai
Bạn ơi! Xin chớ quên lời hứa
Những để nghĩa tình luống nhạt phai.

NHỚ VƯỜN XƯA

Một thoáng ưu tư trạnh nhớ về
Góc vườn xóm Trại dưới lùm tre
Tầng tầng hương trái dầm sương giá
Lớp lớp dấu chân dãi nắng quê
Bờ dậu đâu còn bông vạn thọ
Hàng cây đã khuất bóng bầy ve
Vẫn đây ánh mắt thời xa ngái
Lẳng lặng cười duyên lúc đứng kề.

MỪNG THỌ BẠN
[Tặng NT NĐ]

Gửi vần thơ hoạ tựa lời ca
Kính chúc thi nhân bạn của ta
Tứ thập duyên thiên tình thắm thiết
Bảy mươi xuân sắc nét hào hoa
Danh thơm nghiệp sáng ơn tiên tổ
Phú quý giầu sang trọng thái hoà
Con cháu lớn khôn nhà đắc phúc
Bình minh thanh thản nhấp ly trà.

THẰNG CUỘI

Thằng Cuội cả đời tựa gốc đa
Vì hay nói dối phạt không tha
Bắt lên hầu Nguyệt trên cung quảng
Buộc xuống chăn trâu dưới miệt xa
Nên chớ oán trời sao quở mắng
Thôi đừng hận đất nỡ rầy la
Lẽ đời vẫn thế vay thì trả
Lo lót làm chi hỡi Cuội già.

SÂN NHÀ

Sân của nhà anh trải giữa trời
Đêm trăng lũ trẻ tha hồ chơi
“Ù à…ù ập” vui muôn nẻo
“Bịt mắt…bắt dê” rộn khắp nơi
Xin hỏi chị Hằng bao tuổi nhỉ?
Vậy thưa chú Cuội mấy xuân rồi?
Mà cao vời vợi xanh thăm thẳm
Ăm ắp hồn thơ gửi tặng đời.

HẠ BÚT ĐỀ THƠ

Bài thơ “Ngẫu hứng ” đọc lèo lèo
Ấy vậy nào ai dám nói leo
Bởi lẽ huynh không bày lối họa
Hay vì đệ chẳng đặt đường theo
Thôi đành tập toẹ hoà dăm vận
Thì cũng tuy toe xướng mấy keo
Học hỏi chuyên cần cầu tiến bộ
Người ơi! Nương nhẹ chớ dơ hèo.

SAO ĐỂ LỠ DUYÊN
[Tặng NT- NĐP]

Tiếc thời trai trẻ hẹn không sang
Những để duyên em phải nhỡ nhàng
Kinh Bắc người về xây tổ ấm
Miền Tây ta đợi lỡ đò ngang
Thuyền tình dang dở nào chia xẻ
Bến ngãi chông chênh để chót mang
Hỏi có ai từng qua đận ấy
Dủ lòng tìm lại tiếng cười vang.

 

XƯA VÀ NAY

Thôn trang bảng lảng khói lam chiều
Gợi nhớ đường xưa phủ kín rêu
Xóm nhỏ bên sông hưu hắt nắng
Đa già dốc miếu xanh xanh meo
Vẫn còn đâu đó lời thề ước
Hiển hiện quanh đây ánh mắt theo
Cảnh sắc hồn quê xưa quạnh vắng
Giờ nay đổi mới chẳng còn nghèo.

HOÀI NIỆM

Nhớ lại cảnh quê những sớm chiều
Bắt tôm mò tép vớt rong rêu
Đồng làng ngập trắng lòng se sắt
Hũ gạo sạch không dạ méo meo
Mong thoát bần hàn ai cũng gắng
Ước qua cơ cực mọi nhà theo
Quyêt tâm xây dựng cuộc đời mới
No ấm khang trang từ thuở nghèo.

CHUYỆN TÌNH

Dạo bước bên nhau dưới nắng chiều
Tiếng oanh thủ thỉ chuyện tình yêu
Dáng hoa kiều diễm như tiên nữ
Vóc gấm kiêu sa tựa Thuý Kiều
Tay nắm bàn tay lời cậu ấm
Mắt nhìn ánh mắt ý cô chiêu
Duyên thiên đôi trẻ trong hơn ngọc
Đằm thắm say sưa để nhớ nhiều.

CÂY CAU

Cây cau tứ quý đã đơm bông
Ngan ngát mùi hương ấm giấc nồng
Chúm chím nụ hoa như mắt phượng
Thướt tha nhành quả tựa đuôi công
Tắm mưa gội gió cho thanh khiết
Dãi nắng dầm sương để thắm hồng
Kết mối duyên tình xây hạnh phúc
Cau cùng vôi trắng với trầu không?

HẸN NHÉ

Tình cảm đôi ta thật tuyệt vời
Dẫu rằng tôi bác ở đôi nơi
Tin đi, tin lại nên bằng hữu
Câu nhớ, câu thương đẹp ý lời
Sá kể mưa giông không nản trí
Đâu nề cách mặt vẫn vui tươi
Mai này hẹn nhé cùng giao hảo
Tay nắm chặt tay mắt nhoẻn cười.

THỰC CHỬA GIÀ

Dẫu bảy mươi xuân thực chửa già
Săn gân, trắc cốt, thắm làn da
Chiều chiều tản bộ chờ thăm bạn
Tối tối làm thơ đợi ngắm hoa
Ngõ vắng đường trơn đâu ngại khó
Trời cao đất rộng quản chi xa
Có người bảo tớ như trai tráng
Bởi vậy cho nên vẫn thiết tha.

ÉO LE

Tình duyên đôi ấy thật bi ai
Trĩu nặng phòng loan tiếng thở dài
Ngán lúc đơn côi trong quảng hạp
Buồn khi lẻ bóng giữa thiên thai
Lòng không thanh thản nào chia sẻ
Dạ những vấn vương chẳng giãi bày
Bao nỗi chuân chuyên bao tủi nhục
Trời cao đất rộng cũng buồn thay ?

CÙNG CHƠI

Các cụ rủ nhau đánh phỏm chơi
Ai thua vẽ “vịt” thoả thuê cười
Trên tay ghép cạ lăm le nhắm
Dưới chiếu thả mồi lẳng lặng xơi
Mục kính dương cao chờ vận đỏ
Sấp bài xòe rộng đợi sinh lời
Thắng thua ai nấy cười ha hả
Lại tóm “vịt” à cụ Cả ơi!

BÁC KẾ ƠI
[Kính viếng NCT. BXK]

Chuối xanh nhà bác thời bao cấp
Không bán mà cho bọn chúng tôi
Có đ­ược bát canh khi thiếu đói
Còn thêm đĩa quả lúc chung vui
Tấm lòng thơm thảo ơn muôn thuở
Tình nghĩa nặng sâu nhớ trọn đời
Tin dữ để lòng thầm nhỏ lệ
Ngư­ời sao đi vội thế ngư­ời ơi?

MỪNG THỌ CỤ THẢO 90 TUỔI

Xuân thiên thêm chục vẹn mười mươi
Cháu chắt vây quanh ngắm cụ cười
Đại thọ nhà ta ngời đức hạnh
Bách tùng dòng họ rạng xuân đời
Sinh thành trai gái đều khôn lớn
Dưỡng dục cháu con đã xứng người
Hạnh phúc nở hoa mừng thái lão
Trên trăm tuổi hạc sống vui tươi.

HỎI NGƯỜI CÓ NHỚ
[Tặng NT- PVX]

Người đợi ta hoài có trách không
Có mong, có nhớ bóng gương lồng
Cô Hằng chú Cuội trên cung quảng
Chức Nữ Ngưu Lang dưới bến sông
Vằng vặc ánh trăng ngời gác tía
Xôn xao làn nước sáng vừng hồng
Mái đình làng Việt ngày ly biệt
Đã hẹn mai về, mãi ngóng trông.

ĐẤT QUÊ

Mường Lò Văn Chấn đất quê mình
Đồng lúa nương ngô bát ngát xanh
Hai vụ cấy trồng bông trĩu hạt
Bốn mùa vun sới trái thơm lành
Bản làng đổi mới vui như hội
Phố huyện thay da đẹp tựa tranh
Phong cảnh thôn trang thời mở cửa
Tưng bừng náo nức khúc quân hành.

THƯA BÁC
[Tặng NT- VMĐ]

Thưa bác nhà em cũng khó nghèo
Quanh năm đứt bữa nợ nần theo
Tháng ba gạo hết con nheo nhóc
Ngày tám rau không lợn méo meo
Bởi vậy chân khòe thành mất dáng
Cho nên bụng ỏng chẳng còn eo
Cuộc đời túng quẫn bao cơ cực
Khố khổ thằng Queo với cái Quèo.

TÔI BIẾT
[Tặng NT- NĐP]

Tôi biết rằng anh vẫn ở nhà
Ấy là kế sách của thương gia
Liệu lo cân nhắc đâu vào dấy
Bày đặt suy tư thực chuẩn là
Bước tới bước lui đều tính kỹ
Việc to việc nhỏ cũng phòng xa
Cho đời thanh thản khi lên lão
Bởi lẽ “hết quan” ắt thế mà.

NHỚ CỐ HƯƠNG

Nỗi nhớ cố hương chẳng nhạt nhòa
Vẫn còn da diết mãi trong ta
Dòng sông bến nước tình nồng ấm
Bãi mía nương dâu cảnh thái hòa
Khế ngọt rung rinh nơi đất mẹ
Hoa thơm ngào ngạt chốn quê cha
Nuôi con khôn lớn bao gian khó
Bởi vậy nào quên dẫu ở xa.

ĐÔI VẦN TÂM SỰ

Bấy lâu huynh ngự ở dinh nào
Hay tầm lạc thú tận nơi nao
Biết có thân cò còn lận đận
Hay không phận vạc vẫn lao đao
Tảo tần suốt tháng lần từng bữa
Lo liệu quanh năm kiếm mấy hào
Phú quý cao sang ai chẳng muốn
Nhưng mà đâu dễ thỏa chiêm bao.

NỢ CÕI TRẦN GIAN

Nợ tình đằm thắm cõi trời mơ
Nợ nghĩa thanh cao ám bụi mờ
Nợ ánh mắt trao mà để lỡ
Nợ lời thăm hỏi cứ thờ ơ
Nợ đêm dạ hội lòng không mở
Nợ phút từ ly dạ hững hờ
Nợ mãi nợ hoài sao vẫn nợ
Nợ đời nhớ trả chớ làm ngơ.

TÌNH QUÊ

Tình quê cảm tác của hồn thơ
Dưỡng dục lớn khôn mãi phụng thờ
Dẫu có thăng trầm không nản trí
Dù còn trôi nổi chẳng u ơ
Gắng rèn phẩm hạnh trong như ngọc
Nguyện giữ gia phong đẹp tựa mơ
Khế ngọt vườn nhà sai chĩu chịt
Đừng quên vun gốc để trơ trơ.

MỘT MAI

Một chút nắng thôi cũng ấm lòng
Một nhành đào thắm biết qua đông
Một lần hò hẹn vơi cơn khát
Một khắc chia xa lạnh cõi phòng
Một thuở cơm bưng còn lận đận
Một thời nước rót vẫn long đong
Một mai ai thấu tình ai nhỉ?
Một cánh thư hồng chớ để trông.

HÒN NON BỘ
[Tặng NT- VG]

Vật quý muôn phương gửi chốn này
Tạo hòn non bộ thật là hay
Suối trong thác bạc bâng khuâng chảy
Hạc trắng mây hồng bảng lảng bay
Bàn tiệc thi nhân thơ khát rượu
Vườn hồng tố nữ nhụy nồng say
Thủy tiên sơn động trời non nước
Nào khác thiên đường cảnh đẹp thay.

ĐỪNG NỠ CHIA LY
[Tặng NT HTH]

Duyên thiên trao gửi giữa mây ngàn
Đẹp vậy sao mà đã vội tan
Giấc mộng phiêu diêu còn chưa vãn
Niềm mơ da diết vẫn chưa tàn
Bể dâu chao đảo thêm dày dặn
Hạnh phúc thăng trầm càng chứa chan
Tình dẫu nhạt phai đời chẳng ngán
Người ơi! Đường nỡ để lìa đàn.

 

NOI GƯƠNG XƯA

Nơi này trận chiến Ải Chi Lăng
Lũ giặc bị vây chạy cuống cuồng
Tướng mạnh sa cơ đầu ngập giáo
Binh hùng lỡ thế máu tràn sông
Vết nhơ còn đó… không quy phục
Mưu ác hiện đây… chẳng thể dung
Trời biển của ta, ta quyết giữ
Bay mà động đến ắt không xong.

 ĐÔI LỜI NHẮN NHỦ

Đến tuổi chống lầy để cậy con
Đôi mươi, mười tám hẳn là non
Khá khen ngần ấy lần thay áo
Mà vẫn trắng trong vẫn hãy còn
Thùy mỵ nết na thì chẳng nói
Lộn chồng chốn chúa ắt không tròn
Đôi lời nhắn nhủ cô hàng xón
Kén cá chọn canh tổn phấn son.

 

TÁM MƯƠI XUÂN
[Tặng NT_ VMĐ]

Xuân này xuân nữa tám mươi xuân
Từng trải phong ba giữa cõi trần
Lúc trẻ xông pha ươm trái ngọt
Khi già cần mẫn dệt tình thân
Cuộc đời bao nỗi chuân chuyên thế
Chìm nổi phiêu diêu tựa áng vân
Để có hôm nay lên trưởng lão
Tâm thanh đức sáng sống bình dân.

RỒI SẼ

Ở đâu mà chẳng có giầu nghèo
Biết vậy giúp nhau gắng vượt theo
Chọn điểm trung tâm làm dịch vụ
Tìm hàng chất lượng để phòng meo
Kinh doanh trước hết cần uy tín
Buôn bán chân tình chớ ỏng eo
Được thế lo gì không phát đạt
Xóm mình rồi sẽ nhất anh Quèo.

VUI XUÂN

Tết đến xuân về cảnh tuyệt hay
Khắp nơi mở hội suốt đêm ngày
Thôn quê rộn rã lời ca ngọt
Phố thị tưng bừng điệu vũ quay
Tay nắm bàn tay nồng nàn múa
Mắt nhìn ánh mắt ngất ngây say
Chia xa dã bạn lòng lưu luyến
Hẹn đến mùa sau nhớ chốn này.

LOA THÀNH

Cổ Loa thành ốc mấy ngàn năm
Tọa lạc nơi này đón khách thăm
Đất thánh linh thiêng tôn Quốc sử
Nỏ thần huyền thoại diệt xâm lăng
Chuyện xưa còn đó bao oan nghiệt
Tích cũ vẫn đây hỏi nhớ chăng
Gươm giáo một thời vì nghĩa cả
Tình cha, nợ nước sánh sao bằng

ĐẤT NƯỚC VÀO XUÂN

ĐẤT quê rạng rỡ ánh trăng ngà
NƯỚC mạnh dân giầu có Đảng ta
VÀO thuở đêm đen cơm chẳng đủ
XUÂN thời tăm tối lấy đâu trà
LÁ xanh vẫn nhớ mùa sương giá
HOA thắm nào quên buổi tuyết pha
KHOE dáng mai đào vui tết đến
SẮC hương ngào ngạt tỏa muôn nhà.

MONG ƯỚC NGÀY XUÂN

Non xanh nước biếc cảnh thần tiên
Hiềm nỗi vắng xa bóng hạc hiền
Ngõ trúc xuân về mong hội ngộ
Vườn hồng tết đến ước đoàn viên
Chiếu thơ phố núi tình còn ấm
Ngọn bút thi nhân nét vẫn chuyên
Gieo thả lời yêu ươm trái ngọt
Nhà nhà xum họp đón tân niên.

CẦU ĐƯỢC ƯỚC THÀNH
[Tặng NT- LCM]

Ai mà chẳng muốn được phong rồng
Bởi vây bà Mùi chọn chữ Long
Những ước làm duyên cho vóc ngọc
Hằng mong tạo dáng đỡ lưng còng
Cuộc đời vương giả vinh gia tộc
Sự nghiệp cao sang rạng đức chồng
Phú quý là nhờ tên gọi đẹp
Cho nên người xứng giống tiên rồng

THƠ ĐƯỜNG

Câu chữ văn phong thể luật Đường
Áng thơ bác học tỏa vừng dương
Ngôn từ khúc triết trong như ngọc
Chữ nghĩa uyên thâm sáng tựa gương
Biểu đạt lập trường luôn chuẩn mực
Trình bày quan điểm rất khiêm nhường
Mỗi từ là mọt bông hoa dep
Rực rỡ lung linh đậm sắc hương.

THƠ BẠN

[Tặng tác giả Lê Thị Dậu]
“Bóng xế hoàng hôn” tuyển tập thơ
Xướng hòa bày tỏ nỗi mong chờ
Văn phong dung dị trao hoài niệm
Tình cảm nồng nàn gửi cõi mơ
Để dạ bâng khuâng khi nguyệt lặn
Cho lòng lưu luyến lúc trăng mờ
Từng câu, từng chữ người gieo thả
Đằm thắm yêu thương chẳng hững hờ.

THƯỞNG HOA
[Tặng TH Lê Thị Dậu]

Này nhé hôm nào tới thưởng hoa
Tinh vân Tiên Nữ giữa thiên hà
Nghe chim ríu rít bên khung cửa
Ngắm bướm nhởn nhơ trước ngõ nhà
Dẫu chửa ngỏ lời nhưng vẫn hẹn
Dù chưa tường lối chẳng lai xa
Cầu cho huê thắm còn phong nụy
Để phút đoàn viên nguyệt vỡ òa.

 

ĐỂ YÊN THÂN

MÔT nguyện chỉn chu việc cửa nhà
HAI trông nom cháu chớ kêu ca
BA chăm bếp núc thay con trẻ
BỐN liệu thuốc men dưỡng mẹ già
NĂM dẫu khó khăn đừng tính quẩn
SÁU dù vất vả phải lo xa
BẢY luôn tuân thủ lời bà xã
TÁM nhớ ngợi khen lúc rượu trà.

GẮNG HỌA

Hôm nay mình gắng họa bài thơ
Người thả, người gieo chữ đợi chờ
Gắng mãi mấy vần không uyển chuyển
Cố hoài cặp đối vẫn ngu ngơ
Nhờ huynh đánh thức niềm khao khát
Cậy đệ vun trồng những mộng mơ
Có được lời hay cùng ý đẹp
Ân tình sâu nặng nguyện tôn thờ.

XIN THƯA

Thực tình tôi cũng muốn vô chơi
Đà Lạt, Nha Trang tận cuối trời
Thăm đảo Hòn Mun tìm chút cảm
Vãn hồ Than Thở lựa đôi lời
Để hay rừng thắm nhiều hoa đẹp
Cho biết biển xanh lắm cá tươi
Nhưng ngại thứ quê thì bỏ mặc
Lại ham tiên cảnh đáng chê cười.

BẠN TÔI KHOE

Tớ đi nghỉ mát ở Sầm Sơn
Tiền của làm gia cũng khá hơn
Ba bữa mỗi ngày dư thức nhắm
Mươi lần cả đợt đã nguồn cơn
Chiều thì tắm biển tha hồ lặn
Tối lại sông hơi thỏa sức vờn
Có mấy ngày thôi mà quyến luyến
Chia xa đôi ngả bóng trăng hờn

TÌNH KHÚC MÙA XUÂN

Hạ bút đề thơ dạ bớt sầu
Trao lời vàng ngọc ấm lòng nhau
Tâm thành giữ trọn lung linh sắc
Đức sáng gìn trong lóng lánh màu
Nhớ thuở tuổi hồng hoan nghĩa bạn
Thương thời áo trắng lụy hàng châu
Thôi xin khép lại thời xa ngái
Để sớm xuân nay dạo khúc đầu.

HOÀI MONG

Tình sâu nghĩa nặng mãi chờ mong
Gặp lại bông hồng ở bến sông
Thỏa nỗi khát khao hằng tạc dạ
Bõ niềm nhung nhớ đã ghi lòng
Vườn xưa vẫn đó trăng hoài niệm
Cảnh cũ còn đây liễu ngóng trông
Người hỡi hãy về nơi hẹn ước
Tình sâu nghĩa nặng mãi chờ mong.

CHỚ VỘI

Khao khát đi tìm bến nước trong
Dòng thơi leo lẻo có vừa lòng
Tha hồ ngụp lặn trong hoan lạc
Thỏa sức vẫy vùng giữa biển sông
Nên nhớ lìa xa phường tráo trở
Chớ quên cạch mặt lũ chơi ngông
Giữ mình chớ vội trao hoa thắm
Của quý vô tình dể mất không.

QUYẾT GIỮ

Cuộc đời bươn trải giữa phong ba
Lập địa khai sơn đến lúc già
Xuống biển xây thành ngăn bão táp
Lên ngàn đắp lũy dựng đài hoa
Non sông đất Việt vang câu hát
Nòi giống Lạc Hồng đẹp tráng ca
Con cháu một lòng thề quyết giữ
Vẹn tròn bờ cõi của ông cha.

NHỚ THỜI BINH NGHIỆP
[Tặng NT Trương Ngọc Dần]

Một thời binh nghiệp nhớ con đường
Xuống biển lên ngàn xa cố hương
Chiến đấu ngoan cường thù khuất phục
Hy sinh dũng cảm bạn noi gương
Khó khăn gắng vượt không lùi bước
Gian khổ coi thường chẳng vấn vương
Tuổi trẻ hiến dâng cho đất nước
Đảng tin dân mến đức khiêm nhường.

THƠ RƯỢU

Rượu thơ, thơ rượu là duyên nợ
Hai thứ làm ta cứ ngẩn ngơ
Một chén dở dang vần lứu díu
Vài câu chưa chọn tửu lơ mơ
Mới hay đôi ấy sao chi kỷ
Ấy vậy đệ huynh lại hững hờ
Mượn nọ, nhờ kia gieo tấm tức
Ý thanh lời đẹp bỗng lu mờ.

BÁC VŨ KHIÊU

Bác Vũ bấy xuân hắn chửa già
Anh minh sáng suốt nét hào hoa
“Hai bàn tay trắng” ngời trang sử
“Một tấm lòng son” rạng nghiệp gia
Bóng cả cây cao thơ phú lộng
Tâm hồng trí lớn đức nhân hòa
“Công dân ưu tú “ đời trao tặng
Đất nước tôn vinh mãi ngợi ca.

HẸN BẠN THƠ

Hẹn nhé mai này đến quán thơ
Đừng quên lời hứa để ta chờ
Cho vơi nỗi nhớ trong trời mộng
Được thỏa niềm mong giữa cõi mơ
Nghĩa cả văn chương xin tạc dạ
Tình sâu huynh đệ nguyện ghi lòng
Hải Dương Yên Bái nào xa cách
Hẹn nhé mai này đến quán thơ.

HỨNG DỪA

Thiếu nữ hứng dừa, dừa chẳng rơi
Cứ treo lơ lửng quá tầm vời
Đôi chân xoạc rộng tay nâng thảm
Hai mắt mở to miệng khấn trời
Ước được trái ngon cho thỏa khát
Mong thành quả ngọt để dâng đời
Vậy mà đợi mãi nào đâu thấy
Người đến thả hồn lấp cõi vơi.

ĐẶC SẢN

Người mời đặc sản quả tròn tròn
Béo ngậy vị the cũng thấy ngon
Hai trái xanh rì đâu đã chín
Đôi bầu chắc nịch hẵn còn non
Có người khao khát thường ôm ấp
Lắm kẻ dửng dưng chỉ ngó dòm
Vật lạ “trời cho” ai chẳng thích
Nắn dờ thoải mái sợ chi om.

VÚ SỮA

Vú sữa mõm mòm chẳng muốn xem
Ai cho ai biếu cũng không thèm
Dỗi hơi nhòm ngó hoa tàn rữa
Phí sức mân mê trái nhũn mềm
Thứ ấy phồng phồng mặc xác nó
Của kia dèn dẹt kệ thây em
Thôi đừng mời gọi mồi chài nữa
Vú sữa mõm mòm chẳng muốn xem.

TÌNH THƠ

Thực tình tôi thấy thích trời tà
Thư thái thả thơ thức tỉnh ta
Tường tỏ tâm tư thêm thắm thiết
Tinh tường trí tuệ thiếu thì tha
Thủ thà thủ thỉ thầy tìm tửu
Thôi thế thì thôi tớ tiến trà
Tháng tám trăng thanh thèm tất thẩy
Tình thơ trao tuốt trái tim Thoa.

SẼ ĐẾN LÚC

Chắc chắn rồi đây sẽ dở òm
Thân già da cóc dáng còm nhom
Mắt mờ chân chậm tay khuờ khoạng
Răng rụng mặt meo má móm mòm
Cơm chán đằng cơm… ai đã cấm
Phở chê đường phở… kẻ nào dòm
Sức cùng lực kiệt thôi ham muốn
Có đứng được đâu lại chẳng khom.

HOA QUỲNH

Hoa quỳnh e ấp dưới màn sương
Lặng lẽ chờ trăng tỏa ngát hương
Cánh trắng thanh cao gìn tiết hạnh
Nhụy vàng kiều diễm giữ tình thương
Hình hài dẫu đẹp… nhưng khôn tả
Tâm trạng dù vui… vẫn khó lường
Buồn nỗi vội tàn khi nguyệt lặn
Rượu thơ hỏi có thấu đêm trường.

TỰ BẠCH

Mình dẫu tuổi cao vẫn chửa òm
Tuy rằng thấp bé chẳng lom nhom
Nắn gân thì thấy gân chưa nhão
Sờ má mớ hay má chửa mòm
Đôi lúc chán cơm thường bỏ bữa
Nhiều khi thèm phở cứ dòm nhòm
Cũng may là tớ không su nịnh
Nên chả phiền ai cóc phải khom.

VE HÁT
[Tặng TH- HN]

Này xin hỏi nhỏ chú ve nâu
Năm tháng vừa qua đã ở đâu?
Những để bằng lăng chờ nhạt sắc
Khiến cho phượng vĩ đợi phai màu
Nhớ về vui múa xây tình thắm
Hãy đến hoan ca kết nghĩa sâu
Phố thị làng quê hay hải đảo
Cất cao tiếng hát chẳng u sầu.

TRANG THƠ NGỌC LIÊN

Năm tháng đi qua vẫn nhớ ngày
Vào thăm “nhà bạn” thế rồi say
Vườn thơ đầm ấm tình phong kín
Trang ảnh lung linh sóng nhẹ lay
Cà phê dẫu đắng mà không đắng
Rượu mạnh dù cay lại chẳng cay
Ân cần chào đón tuy xa lạ
Để đến bây giờ… tay nắm tay.

THI ĐÀN VẮNG ANH
[Kính viếng NT- ĐH]

Nhận được tin anh khuất nẻo xa
Trở về nương bóng tổ tiên nhà
Sững sờ bến nước vầng dương tắt
Thảng thốt sườn non ánh nguyệt nhòa
Một chục tập thơ ngời khát vọng
Tám mươi năm tuổi ngát thi ca
Bút còn chăn chở tình nhân thế
Lòng vẫn thầm mong ước thái hòa

EM TÔI

Em tôi phút chốc đã từ ly
Lặng lẽ buông xuôi chẳng nói gì
Con trẻ đơn côi lòng quặn thắt
Đệ huynh đôi ngả dạ sầu bi
Suốt đời vật lộn trong gian khó
Trọn kiếp trầm tư giữa nghĩ suy
Gánh nặng ba sinh chưa trả được
Vậy mà sao nỡ… vội ra đi!

ĐÊ THÁM

Hùm thiêng Yên Thế chính ông Đề
Đánh Pháp một thời rạng sử quê
Thủ lĩnh tài cao vầng nguyệt tỏa
Chiến binh dũng mãnh áng sao khuê
Hy sinh quả cảm quân dân nguyện
Chiến đấu ngoan cường tướng sĩ thề
Đất nước ghi công trang tuấn kiệt
Hùm thiêng Yên Thế chính ông Đề.

GỬI CHIM KHUYÊN

Duyên cớ vì sao chẳng lấy chồng
Để đời cam chịu cảnh nằm không
Thương cho “sắc nước” chưa người tỏ
Tiếc nỗi “nghiêng thành” thiếu kẻ bồng
Gắng mãi bao năm giờ mới ước
Trẻ già tuốt tuột thật chơi ngông
Vành Khuyên đã dụ tin là đặng
Chắc chắn rồi đây sẽ ấm nồng.

BÁCH NHÂN THI HỌA
[Tặng NT- NĐP]

“Bách nhân thi họa” áng thơ Đường
Trao gửi tâm tình bạn bốn phương
Dù chốn đảo xa không cách mặt
Hay miền sơn cước vẫn thân thương
Hẹn ngày hội ngộ cùng ngâm ngợi
Ước buổi đoàn viên thỏa vấn vương
Cho bõ bấy lâu cùng xướng họa
So vần lựa tứ suốt canh trường.

XỐN XANG KỶ NIỆM

Cánh phượng sân trường bảng lảng rơi
Xốn xang kỷ niệm cõi lòng tôi
Cái màu đỏ ấy sao day dứt
Dáng đấy làm duyên đến khó nguôi
Đã mấy xuân rồi mong trở lại
Bao mùa hoa thắm hẹn về chơi
Thế mà tin nhạn vương theo gió
Để én vô tình chẳng đến nơi

THU CẢM

Một chút cảm thông cũng ấm lòng
Tưởng rằng đời đã thỏa niền mong
Vậy mà sáu khắc trời không rạng
Sao lại năm canh giấc chẳng nồng
Gối chiếc chong chong chờ bóng nguyệt
Chăn đơn trằn trọc đợi vừng đông
Ba thu là bấy ngày nhung nhớ
Liệu có xuân nào khỏi ngóng trông?

TÌNH THƠ

Đau đầu nhức óc tại vần om
Những để mày râu vẹt cả chòm
Bởi nghĩ không ra thành luẩn quẩn
Vì tìm chẳng thấy cứ lom khom
Thú chơi chữ nghĩa sao mà khó
Ấy vậy cho nên cứ phải dòm
Mình đã nhủ lòng dù lắt léo
Tình thơ đừng nỡ chỉ ngồi nom.

CHO LÀNG BIẾT

Hôm nào đãi tớ bữa cầy om
Tẩm bổ cho râu mọc mấy chòm
Để vợ hay là ria vẫn vểnh
Cho làng biết mặt nó chưa khom
Đi đâu đi đẩu không hề ngại
Nơi nảo nơi nao cũng thích dòm
Xứng mẽ chàng trai nhà họ Sỹ
Dáng hình thấp bé cũng ưa nom.

NGƯỜI ẤY HẸN

Người ấy hẹn mình bữa bữa qua
Chăm vườn cây trái nhấp ly trà
Chậu lan bụi trúc còn teo tóp
Vồng bí luống rau chửa mượt mà
Đấy cứ yên tâm …rồi thắm nụ
Đây không nản chí…ắt sai hoa
Tắt đèn tối lửa đi đâu thiệt
Tình cảm lân gia chớ để xa.

THU XƯA
[Tặng Cao Văn Cát]

Ngẫm về thuở ấy cứ xôn xang
Từng giọt thu rơi lóng lánh vàng
Con sáo xổ lồng tìm cõi mộng
Thuyền tình lỡ bến rẽ sang ngang
Thế mà còn đấy trăng thao thức
Ấy vậy nào quên mắt ngỡ ngàng
Bao tháng bao năm trời cách biệt
Này ơi! Sao chẳng nhớ tình làng.

VƯỜN LAN THAY ÁO

Mới đấy mà nay đã khác rồi
Lá cành mơn mởm ấm lòng tôi
Nụ hồng e ấp bên nhành trúc
Tóc liễu la đà thắm khóe môi
Hoa nhụy ân tình cho quả ngọt
Có cây trọng nghĩa đã đơm chồi
Đông qua xuân tới chim làm tổ
Rộn rã vườn lan tận cuối đồi.

NHỚ BÁC

Đã bốn lăm năm Bác vắng xa
Cháu con luôn nhớ đức cha già
Bóng cao lồng lộng xanh non nước
Chí lớn mênh mông thắm hải hà
Chống giặc ngoại xâm Người vững lái
Xây nền Độc Lập Đảng xông pha
Dân giầu nước mạnh đời no ấm
Bác vẫn hằng mong ở chúng ta. 

NGUYỆN LẤP ĐẦY

Ta bạn đêm nay uống đến say
Vì tình xin hãy cạn ly này
Trăng luồn khe cửa xiêu xiêu đổ
Mắt rõi mắt nhau rạo rực xoay
Đâu biết vì sao không thích ngọt?
Nào hay lại cứ chỉ thèm cay?
Nắng mưa sương gió thêm nhung nhớ
Phút gặp nhau đây nguyện lấp đầy.

XIN THƯA

Sỹ Đào họ Nguyễn chính là tôi
Số phận hanh thông đã đổi đời
Sự nghiệp chuyên sâu tâm chẳng cạn
Công danh hồng thắm trí không vơi
Văn chương năng luyện tròn câu chữ
Thơ phú gắng rèn đẹp ý lời
Được vậy ơn nhờ tình bằng hữu
Nghĩa ân tiên tổ kết dòng khơi.

LỠ SAY

Khi buồn quá chén thế là say
Cố chánh nhưng không thoát cảnh này
Chân bước liêu xiêu trời lộn ngược
Mắt nhìn đờ đẫn đất ngừng xoay
Bắt đền ả tửu sao gieo họa
Ăn vạ nàng thơ nỡ nói cay
Làm tủi lòng nhau khi chót lỡ
Khiến cho uất hận cứ dâng đầy.

CỨ RÓT ĐẦY

Lại đi uống rượu lại mềm say
Trời hỡi sao ta sướng thế này
Chén chú chén anh nào rốc cạn
Chai này chai nữa thích thì xoay
Đâu đâu cũng rặt mùi đăng đắng
Chốn chốn toàn là vị cảy cay
Thôi hãy vì tình đừng tính toán
Lâu lâu mới gặp cứ rót đầy.
NGUYỆN LẤP ĐẦY

Ta bạn đêm nay uống đến say
Vì tình xin hãy cạn ly này
Trăng luồn khe cửa xiêu xiêu đổ
Mắt rõi mắt nhau rạo rực xoay
Đâu biết vì sao không thích ngọt?
Nào hay lại cứ chỉ thèm cay?
Nắng mưa sương gió thêm nhung nhớ
Phút gặp nhau đây nguyện lấp đầy.

VUI BẠN

Chưa hết một vòng đã thấy say
Nhưng mà vẫn uống cạn ly này
Tay người nâng chén trời chao liệng
Mắt ấy làm duyên đất khựng xoay
Có lẽ men nồng nên chẳng đắng
Hay vì rượu ngọt mới không cay
Quý tình cho tớ thêm lần nữa
Đừng tiếc bạn ơi hãy rót đầy.

ĐỜI MÃI ĐẸP

Nghỉ hưu chẵn chục năm người ơi!
Vẫn nhớ như in ánh mắt cười
Đồng nghiệp một thời chung trách nhiệm
Bạn thân hôm sớm cùng vui chơi
Lên non xuống biển không ngần ngại
Việc nghĩa việc tình chẳng để lơi
Phú quý vinh hoa ơn đức tổ
Cuộc đời mãi đẹp ấm lòng tôi.

GỬI BẠN 

Tôi bạn hàng ngày vẫn gặp nhau
Trên trang blog thắm tươi màu
Đọc thơ vãng cảnh xem thời cuộc
Múa bút bình văn ngẫm trước sau
Thế giới đa chiều đa sắc tộc
Hoàn cầu lắm vẻ lắm thương đau
Lòng mình nguyện giữ sao trinh trắng
Cho ấm tình quê ấm bóng cau.

BIỂN ĐẢO QUÊ TA

Đảo nổi đảo chìm tổ quốc ta
Hiên ngang bám trụ giữa khơi xa
Vững như lũy thép ngăn thù tới
Mạnh tựa thành đồng chặn giặc qua
Trung dũng kiên cường trong bão táp
Anh hùng bất khuất trước phong ba
Viết nên trang sử vàng ngời chói
Ca ngợi chiến công giữ hải hà.

 

THĂM TIÊN CẢNH

Ngày ấy chúng mình tới cõi tiên
Ngắm vườn thượng uyển chốn cung thiền
Ngự cầu Ô Thước xe duyên thắm
Tọa giải Ngân Hà cất rượu thiên
Vui với gương Nga tìm cảm hứng
Đùa cùng bóng Cuội giải ưu phiền
Lênh đênh khắp nẻo phương trời lạ
Càng thấy yêu hơn đất mẹ hiền.

MỘT THOÁNG ĐÈO ÁCH

Đèo Ách quanh co nắng ngợp tràn
Sườn non trắng muốt cánh hoa ban
Chân mây lớp lớp ngô xanh núi
Ven suối tầng tầng lúa ngút ngàn
Xao xuyến tìm về thời vất vả
Bâng khuâng nhớ lại thuở bần hàn
Đỉnh cao dừng bước lòng thanh thản
Như lạc cõi tiên tình chứa chan.

DẤU ẤN ĐỀN ĐÔ

Đình Bảng Đền Đô tọa chốn này
Trời mây cảnh trí thật mê say
Vực đời suy, cậy lòng dân vững
Cứu nước tàn, nhờ thế đất hay
Nghĩa Liệt Anh Hùng thờ tướng dũng
Thọ Lăng Thiên Đức vọng vua tài
Đất thiêng muôn thuở còn ghi dấu
Bát Đế liên hoa rạng rỡ thay.

BỤI TẦM XUÂN

Rung rinh trước ngõ bụi hồng leo
Thoang thoảng hương đưa phía cuối đèo
Người tới ngắm nhìn còn nán lại
Khách qua chiêm ngưỡng vẫn trông theo
Hoa thắm lưu hương lòng nín lặng
Nụ xanh giữ sắc dạ thầm reo
Quanh năm tô đẹp sườn non thẳm
Thấp thoáng vòm cây bóng nguyệt treo.

TIẾC

Tiếc thời trai trẻ hẹn không sang
Tiếc chót lần khân để lỡ làng
Tiếc ánh mắt trao hờn không nhận
Tiếc làn môi khát dỗi đâu màng
Tiếc khi tình thắm cau già héo
Tiếc lúc duyên nồng trầu úa vàng
Tiếc nuối mà chi thôi…giã biệt
Tiếc làm gì nữa chớ đa mang.

THUỞ ẤY- BÂY GIỜ

Trang Mới nồng nàn những tứ thơ
Một thời áo trắng đẹp như mơ
Dẫu không tình ý, không chia sẻ
Nhưng vẫn hoài mong, vẫn đợi chờ
Nhớ lắm những lần vờ chạnh chọe
Quên sao đôi lúc giả ngây ngơ
Để rồi năm tháng thành hoài niệm
Về thuở tuổi hồng lắm khạo khờ.

NHÀN CƯ

Hỏi mấy ai không hám của tươi
Thức ngon vật lạ ở trên trời
Đua tài tìm kiếm niềm hoan lạc
Thả sức lần mò cái sự đời
Ông cử huênh hoang đây đã mãn
Thầy đồ khoác lác tớ từng chơi
Xem ra thì rõ là cùng ruộc
Một lũ nhàn cư chỉ  lả lơi.

VỊNH CHIM HỌA MY

Đôi chú họa my hót cả ngày
Khách vào chào hỏi rất mê say
Tiếng oanh trầm bỏng giầu cung bậc
Dáng phượng kiêu sa lắm điệu hay
Cứ hát… cứ ca, đầu gật gật
Cứ nhìn… cứ ngó cổ xoay xoay
Nhác trông ngỡ tưởng là chim thật
Thán phục ai người tạc giỏi thay

HẸN BẠN

Mình hẹn hôm nào lại đến chơi
Cưỡi mây đạp gió ngắm sao trời
Bồng bềnh cung quảng chơi vơi nhịp
Bảng lảng chân mây thủ thỉ lời
Hả dạ mong chờ bông huệ thắm
Thỏa lòng ngóng đợi nụ hồng tươi
Trăng thèm xuống cạnh cùng vui với
Chuyện của trần gian khúc khích cười.

 

LẠI HẸN

Nhất định có ngày sẽ xuống chơi
Để xem “Biệt thự” tọa lưng trời
Vui cùng Thỏ ngọc hay thưa chuyện
Đùa với Cuội xinh thích ngỏ lời
Uống rượu thả thơ bình thế sự
Ngắm quỳnh vọng nguyệt ngẫm trò cười
Một mai cõi hạc lần tìm sổ
Khỏi phải ôi thôi lỡ bữa tươi.

TÍCH TRẦU CAU

Miếng trầu đạm bạc bấy lâu nay
Lời ngỏ tình yêu đất nước này
Nhắc giữ gia phong tôn lẽ phải
Khuyên gìn tiết hạnh trọng điều hay
Sông sâu ngăn bước chờ sum họp
Rừng thẳm hóa thân đợi tỏ bày
Vôi quện giầu cau môi thắm đỏ
Cho đời hương vị chất men say.

CHUYỆN THƠ
Bác trao thi phẩm độc vần ngờ
Bắt chước họa theo chẳng giống thơ
Vay mượn câu từ thành ngớ ngẩn
Học đòi chữ nghĩa lại ngây ngơ
Biết người thử sức nên đành cố
Hay đấy nắn gân chẳng nhẽ bơ
Tặc lưỡi thôi thì cho gọn chuyện
Kẻo mai trách tớ tính bài lờ.

TẢN MẠN VẦN Ơ

Thời này nhiều chuyện có ai ngờ
Nhờ thẩn bỗng dưng lại đắc thơ
Mặc kệ người đời chê tớ ngẩn
Sợ chi thiên hạ bảo mình ngơ
Thích thì cứ xướng cho nhau họa
Ngán ngẩm thôi đừng trách tớ bơ
Còn đợi mong gì câu dã bạn
Người ta đã tính đánh bài lờ.

CHUYỆN LỜ NGỜ

Chẳng có việc chi cũng vẫn ngờ
Ấy là cái tật của làng thơ
Tuy hay vẫn bảo chưa tròn trịa
Còn dở lại khen hết ngẩn ngơ
Khiêm tốn xin vâng rồi sẽ sửa
Cậy tài ra vẻ thôi đành bơ
Thời nay rỗi rãi như thi lão
Sao nghĩ lung tung cái chuyện lờ.

PHÙ ĐỔNG THIÊN VƯƠNG

Phù Đổng Thiên Vương dẹp giặc Ân
Giữ yên bờ cõi của muôn dân
Tre ngà còn đó ghi thần tích
Ao nước vẫn đây tạc dấu chân
Thiết Tướng ra đi danh chẳng mộ
Chiến công để lại bổng đâu cần
Văn Lang Đại Việt hằng tôn kính
Dựng tượng xây đền để báo ân.

ĐÊM HỒ TÂY

Sương trắng tỏa lan khắp mặt hồ
Gió đùa làn nước sóng lô nhô
Thuyền rời bến đậu lòng lưu luyến
Trăng gội canh khuya dạ thn th
Hẹn đón bạn hiền thăm Lãng Bạc
Chờ mừng tri kỷ vãn Thành Đô
Đêm thu se lạnh tình còn ấm
Xích lại vớt sao lặn cõi mơ.

ĐẠI TƯỚNG HUYỀN THOẠI

Từng qua kháng chiến trải đêm trường
Người đã xứng là một tấm gương
Vì nước quên thân băng khắp nẻo
Với dân tận tụy trọn muôn phương
Song toàn văn võ danh ngời sáng
Tròn vẹn đức tâm sử thắm chương
Trăm tuổi lẻ ba về với Bác
Để thương, để nhớ lại quê hương.

 NỖI NIỀM

Tháng năm biền biệt có buồn không?
Đất Bắc trời Nam ước sống cùng
Nhớ thuở mẹ sinh mà não dạ
Thương thời cha dưỡng lại nao lòng
Người đi viễn xứ sầu cô quạnh
Ta ở cố hương mỏi ngóng trông
Biết đến bao giờ châu hợp phố
Tháng năm biền biệt có buồn không?

 NGẮM ẢNH

Nhác trông cứ tưởng ấy cùng phòng
Nào có ngại gì lại chẳng hong
Ánh mắt mơ màng như ngóng đợi
Làn môi hờ hững tựa hoài mong
Xiêm y kiều diễm phô hồn ngọc
Tâm sự đầy vơi ngập bến sông
Kết mối tâm tình bao ước nguyện
Cậy nhờ tin nhạn hỏi nên không?

THỜI TRAI

Ngày ấy anh lên với đất rừng
Gian nan vất vả việc lo chung
Gắng xây quê núi thêm giầu đẹp
Quyết giữ ngành Ngân mãi sáng trong
Những ước dời non, san phẳng núi
Hằng mong lấp biển, chặn dòng sông
Cái thời trai trẻ đẹp là vậy
Như thể sắc xuân nhuộm thắm hồng.

BẠN VĂN CHƯƠNG

Tao đàn huynh hữu Hội thơ Đường
Người Bắc kẻ Nam đủ bốn phương
Đất rộng trời cao đâu cách biệt
Tình sâu nghĩa nặng rất thân thương
Giao lưu xướng họa ngời hoa bút
Trọng đạo tôn sư sáng ánh dương
Ý hợp trao nhau thi phẩm đẹp
Năng niu kỷ niệm bạn văn chương.

ĐÔI VẦN TẢN MẠN
(Ngũ độ thanh)

Vô nhà Nguyễn Đức gặp vần yêu
Mất ngủ hàng đêm họa chữ miều
Hỏi đấy thầm mong về ngõ mận
Sao còn chạnh nghĩ tới vườn diêu
Trò vui phượng nở chờ lưu bút
Thọ tiễn sen tàn nhớ thả diều
Gửi đóa hồng hoa vào cõi mộng
Cho lòng thục nữ vấn vương nhiều.

TÌNH THI BÁ
Nào ngờ lên lão vẫn thầm yêu
Trộm nhớ dáng hoa đẹp mỹ miều
Nỡ mộng cho lòng thêm thổn thức
Hoài mong để dạ chạnh phiêu diêu
Từng đêm những ước bay như phượng
Hàng sáng hằng mong lượn tựa diều
Trai trẻ chắc là oanh liệt lắm
Nên tình thi bá chứa chan nhiều.

 RÁNG CHIỀU

 Ráng đỏ trời tây ráng xế chiều
Hoàng hôn buông xuống mái tranh yêu
Bừng lên ánh nguyệt cao vời vợi
Thức dậy vầng dương đẹp mỹ miều
Phố núi vào xuân như thảm dệt
Đồng làng tiếp vụ tựa tranh thêu
Tưng bừng náo nức chào ngày mới
Thấp thoáng chân mây tấm lụa điều.

 ĐÓN KHÁCH THƠ

Biết tiếng thi nhân cũng đã lâu
Hôm nay gặp mặt thỏa mong cầu
Khách thơ đất Tổ tình nồng thắm
Hoa bút xứ Yên nghĩa nặng sâu
Tay nắm bàn tay trao bảo ngọc
Mắt nhìn ánh mắt tặng minh châu
Tao đàn huynh hữu cùng hòa xướng
Thả khúc liên ngâm rực sắc màu.

 KÍNH TẶNG BÁC BÍCH

Tôi bác biết nhau kể đã lâu
Từ ngày “Rừng Hạnh” mở mang cầu
Gặp người nghiên bút xây tình thắm
Trao chuyện văn chương kết nghĩa sâu
Ý hợp tâm đầu trong tựa ngọc
Lòng thanh dạ khiết sáng như châu
Dẫu xa nhưng đã nên huynh đệ
Tin chắc tình ta chẳng nhạt màu.

VẪN CÒN

Trang thơ năm ấy gửi cho tôi
Là nỗi niềm riêng bạn với tôi
“Đợi chuyến tàu đêm” nơi đất khách
“Đường về đất cọ” quê hương tôi
Nồng nàn đằm thắm lời bày tỏ
Da diết bâng khuâng ánh mắt tôi
Để đến bây giờ tình lắng đọng
Vẫn còn ấm áp trong lòng tôi.

 

TÌNH BẠN

 Nhớ lắm người ơi! Có biết không?
Mấy ai tình nghĩa đẹp hơn ông?
Dù xa dù bận dù nghèo khó
Vẫn nhớ vẫn thương vẫn cảm thông
Trẻ nhãng văn chương vì sự nghiệp
Già say thơ phú để hòa đồng
Giao lưu trao đổi bao hoài niệm
Nhớ lắm người ơi! Có biết không?

NHỊ VỊ THẦN THƠ

[Tặng NT- Nuyễn Thông]

Gặp đây nhị vị bậc thần thơ
Câu chữ uyên thâm chẳng khạo khờ
Người xướng khiêm nhường gieo khát vọng
Kẻ bình tao nhã thả niềm mơ
Động viên khích lệ ươm hoài bão
Cổ vũ hoan nghênh dựng ngọn cờ
Cách luật vốn xưa di sản quý
Thi nhân lớp lớp nguyên tôn thờ.

CHÀO BÁC THÔNG

Nể vì biết bác giỏi văn thơ
Muốn được giao lưu chẳng thể ngơ
Bởi vậy hằng mong khơi nghĩa cũ
Cho nên thầm ước nối tình xưa
Kệ thây câu chữ trong hay đục
Mặc xác ngón chơi tỏ hoặc mờ
Đã hẹn lên thăm thì nhớ nhé
Để rồi cùng sửa tật làm bừa.

CẢM ƠN BÁC BÍCH

Mến mộ tuổi cao vẫn quý thơ
Góp vui xướng họa chẳng làm ngơ
Bác khen câu chữ thanh vần sáng
Thưa học thi thư nhạc điệu xưa
Gắng mãi mới nên nhưng vẫn vụng
Cố hoài chưa đặng cứ lờ mờ
Thôi thì được vậy, thì hay vậy
Vốn cổ cao sang đâu dám bừa.

 ĐỤC NƯỚC BÉO CÒ

 Chuyện là ả kiến kiện chàng khoai
Vụ việc xem ra cũng thật hài
Bên bị khăng khăng rằng ấy lỗi
Nguyên đơn một mực hẳn mày sai
Lời qua tiếng lại đâu phân giải
Bạc đút vàng đưa khỏi cãi hoài
Béo lũ quan tham hay hoạnh họe
Nên đành lo lót biết nhờ ai?.

 TƯỢNG THỦY TIÊN

Thủy Tiên bạch tượng tọa nơi đây
Sừng sững non cao giữa thảm cây
Mắt sáng long lanh ngời bóng nước
Dáng cao lồng lộng rạng tầng mây
Vẫy chào du khách thăm Sơn Động
Đánh thức thiên duyên ngự đất này
Thạch nhũ dệt thêu nên ước nguyện
Tình yêu đằm thắm vẫn đong đầy.

CẢNH NHÀ AI VẬY

Ông ốm cháu con đều bỏ bẵng
Kệ bà, mặc mẹ phải chăm ông
Cảnh nhà ai vậy vô tâm vậy?
Lễ nghĩa thời nao lại thế không?
Mặc mẹ thuốc thang lo rúm vó
Kệ bà rau cháo liệu oằn hông
Thương tôi bà bảo đành ông ạ!
Đã có tôi rồi thôi khỏi trông.

HOA ĐÀO

Vườn xuân nở rộ những bông đào
Gió giỡn cánh hồng nhụy xốn xao
Thao thức năm canh chờ nguyệt rọi
Bồn chồn sáu khắc đợi oanh chào
Nỗi niềm nhung nhớ hoa thầm ngỏ
Tình thắm hương nồng nụ hẹn trao
Rực rỡ sắc màu huê của đất
Dâng đời cảm tác giữa chiêm bao…

THẬT KHÔNG
Nhớ ai mà để dạ xôn xao?
Mong ngóng tình xuân gõ cửa vào
Gieo nốt nhạc vui thêm rạo rực
Thả vầng trăng tỏ bớt nao nao
Đêm đêm thao thức chờ quỳnh nở
Sáng sáng ngẩn ngơ đợi én chao
Ánh mắt đong đầy bao khát vọng
Thế rồi dày ước lại mai ao.

BÁC VÀ TÔI

[Tặng NT Trương Ngọc Liên]

Bác tuổi tám mươi tôi bảy mươi
Cùng chung chữ Quý đã nên người
Có tâm có đức chăm làm phúc
Giầu nghĩa giầu tình thích sống vui
Thuở trước đã từng xây nghiệp sáng
Ngày nay vẫn gắng giữ đời tươi
Gia phong đầm ấm lòng thanh thản
Con cháu vây quanh túy lúy cười.

TRI KỶ TRI ÂM
[Tặng NT Lại Cao Mùi]

Người hẹn thăm ta chả thấy đâu
Chắc là phải đợi đến canh thâu
Vần thơ thấp thỏm thơm hoa bút
Ly rượu bâng khuâng ngát vọng lầu
Mới biết tình ta giầu xúc cảm
Còn hay nghĩa bạn nặng ân sâu
Thế rồi đêm muộn quỳnh khoe sắc
Thi tửu hợp bôi giải nỗi sầu.

ĐÀO XUÂN

Đào bích tân niên rực rỡ hoa
Mang mùa xuân đến với muôn nhà
Nụ hồng thao thức chờ ngày mới
Chồi biếc mơ màng nhớ tháng qua
Mải miết tỏa hương cầu hạnh phúc
Miệt mài khoe sắc chúc an hòa
Cho tôi gửi bạn vần thơ đẹp
Nếu có từ ly cũng chẳng xa.

 

MÃI TRƯỜNG TỒN
[Tặng NT- ĐP]

Hẹn cưới kim cương để trọn đường
Bách tùng vạn thọ ấm tình thương
Trai tài thành đạt lung linh sắc
Dâu đảm hiếu trung ngào ngạt hương
Nhớ thuở lên ngàn sầu chẳng lụy
Vui thời xuống phố tủi không vương
Vườn xuân nở rộ hoa thơm ngát
Mãi mãi trường tồn tựa ánh dương.

 THÔI ĐÀNH VẬY

Ngẫm mình phận hẩm kém đào hoa
Vất vả gian truân bởi cảnh nhà
Tần tỏa quanh năm mong khá giả
Liệu lo suốt tháng ước an hòa
Cố hoài chẳng đặng thôi đành vậy
Gắng mãi không xong phải bỏ qua
Biết đến bao giờ trời vãi bạc
Chắc là chuyện ấy cũng còn xa

THỜI HÙNG VƯƠNG

Nghĩa Lĩnh non thiêng cảnh tuyệt trần
Hùng Vương kinh lý đã dừng chân
Chọn nơi voi phục xây đền vọng
Lựa chốn rồng chầu luyện sức quân
Mười tám đời vua lo kiến quốc
Bốn mươi thế kỷ giữ yên dân
Một thời dựng nước ngời trang sử
Con  cháu ngàn năm nguyện đội ân.

ĐI LÀM...

Đi đẩu đi đâu đấy ả ơi !
Tấp ta tấp tửng bước chơi vơi
Mắt xanh ngăn ngắt nhìn đờ đẫn
Môi đỏ nhợt nhờ cười lả lơi
Sao cứ làm duyên như vẫy gọi
Lại còn khoe dáng tựa xin mời
Những mong tô thắm thời xuân sắc
Luống để nhụy hoa rụng tả tơi.

 MỪNG TÂN GIA
Một buổi chiều xuân đấy hẹn ta
Đến thăm nhà bạn đón tân gia
Ba tầng sừng sững hiên lồng kính
Bốn hướng thênh thang cửa rát ngà
Khế ngọt rung rinh nơi đất mẹ
Hoa thơm ngào ngạt chốn quê cha
Bao năm để có ngày xum họp
Yên Bái Lào Cai nghĩa đậm đà.

NGÀY ẤY- HÔM NAY

Ngày nào đôi lứa mới xuân xanh
Bẽn lẽn trao duyên đón phúc lành
Thoáng đã bốn lăm năm kết tóc
Rồi qua bảy chục tuổi minh anh
Chưa quên ngõ trúc hoa phong nhụy
Còn nhớ vườn hồng yến đợi oanh
Để có hôm nay gia cảnh vượng
Cây đời tươi tốt đẹp như tranh.

BÁI BIỆT

[Kính viếng NT- PTM]

Cửu trùng có thấu cảnh ly tan
Cố nén mà sao lệ vẫn tràn
Người đã quy về miền cực lạc
Danh còn để lại chốn dương gian
Đau thương quặn thắt vành khăn trắng
Tiếc nuối  sầu vương khúc nhạc than
Mới đấy mà nay nào thấy bóng
Nhà thơ tâm huyết với thi đàn.

HẸN ĐẾN CHƠI

Đấy có nhà không tớ đến chơi
Để cùng đàm đạo chuyện giời ơi
Sự tình xem thấy chưa tròn trịa
Đạo lý ngẫm ra cũng rối bời
Này chớ kệ thây giông bão dập
Xin đừng mặc xác gió mưa vùi
Nên chăng giấy trắng lề cần giữ
Nét đẹp thanh cao tặng cuộc đời.

THI NHÂN HỌ SỸ

[Tặng Nguyễn Sỹ Huy]
Ba lăm năm nữa hẵn còn xa
Mới đắc bách niên hưởng lộc nhà
Mấy chục xuân đào thơm đức tổ
Muôn ngàn thu cúc ngát hương hoa
Xứng danh bút sáng ngời con chữ
Nức tiếng thơ hay ấm giọng ca
Tâm lính, gương thầy trong tựa ngọc
Thắm tình vẹn nghĩa trí nhân hòa.

LẠC QUAN

Bệnh tình kệ nó bạn thân ơi!
Ốm yếu coi như là chuyện chơi
Uống thuốc nghỉ ngơi rồi sẽ khỏi
Thanh tâm tĩnh dưỡng lại vui cười
Ta mình hội ngộ bình thơ phú
Tớ cậu du thuyền vượt sóng khơi
Bão tố hề chi cầm vững lái
Bến bờ hạnh phúc vẫn đang vời.

TRỜI ĐÃ SÁNG

Giông tố qua rồi bạn hữu ơi!
Thế là bệnh trọng đã thua người
Nhưng cần giữ sức đừng ham việc
Cũng phải nhủ mình chớ hám “chơi”
Năng luyện võ công cho cốt chắc
Gắng rèn thơ phú để đời tươi
Hẹn ngày sum họp cùng ngâm vịnh
Câu nhớ câu thương khúc khích cười

KHUYÊN BẠN

Thi hữu ốm đau mấy tháng rồi
Đi Hà Nội chữa tựa đi chơi
Thôi thì mặc nó, lo hoài sức
Hãy cứ để xem, liệu mệt người
Lạc quan- Thần Dược chặn muôn nẻo
Phấn khởi- Thánh Y dẹp mọi nơi
Hãy tự nhủ mình đời vẫn đẹp
Vui lên bệnh trọng sẽ dần lơi.

MONG THẤU HIỂU

Tư gia phong cảnh thắm màu hoa
Ngào ngạt hương thơm tỏa khắp nhà
Nào huệ nào lan mời khách tới
Đây hòe đây quế đón người qua
Trao niềm thương nến xem như lộc
Gửi nỗi cảm thông ví tựa quà
Biết nói gì hơn cùng bạn hữu
Chỉ mong thấu hiểu tấm lòng ta.

XÓM TÔI

Xóm tôi xóm núi bấy lâu nay
Chung sống bên nhau tháng lại ngày
Gìn gĩư cội nguồn, bền họ tộc
Nâng niu gốc rễ, đẹp rừng cây
“Tắt đèn tối lửa” không ai vắng
“Phú quý vinh hoa” có bạn ngay
Tình nghĩa mặn nồng trao quả phúc
Không phô nào biết có ai hay.

NGHỊCH LÝ

Khen ai khéo họa bức tranh này
Nhắc để mọi người hãy tránh ngay
Việc ấy xin đừng nên nhất tiện
Thứ kia mong chớ thỏa thuê bày
Tâm thanh giữ sáng nêu gương tốt
Đức khiết gìn trong ứng xử hay
Nếp sống văn minh thời mở cửa
Phô ra như vậy bẽ bàng thay.

NHẮC NHAU

Trang giấy vở hồng trắng trắng phau
Cớ sao bôi bẩn lại vò nhàu
Làm đau tre trúc trên ngàn thẳm
Để tủi mạch nguồn dưới vực sâu
Tiếc thuở gây rừng lo giữ nước
Thương thời lấn biển liệu làm giầu
Vậy bao công sức thành bèo bọt
Ai biết ai hay nhớ nhắc nhau.

HÃY TIN

Bạn ơi! Bệnh trọng chớ xem thường
Tin giữ ai hay cũng thấy thương
Tiền của sạch chơn, rồi có hướng
Sức người cùng kiệt, vẫn còn đường
Bạn bè giúp đỡ lo từng việc
Thầy thuốc ra tay lựa mấy chương
Đau yếu dần qua đừng nhụt trí
Bên ta còn có cả quê hương.

HẸN THĂM ĐÔNG CUÔNG

Cuối Thu lại sắp đón Đông rồi
Hẹn mãi vẫn không tới ấy chơi
Vãn cảnh thăm chùa bên giếng ngọc
Chèo thuyền thả lưới dưới trăng ngời
Tình thơ kết nối thêu hoa trái
Nghĩa bạn gửi trao dệt nhụy đời
Trà thuốc nào hơn lòng mến khách
Còn thêm ánh mắt chỉ cười thôi.

SỸ TỬ THỜI NAY

Sỹ tử thời nay đã khác xưa
Không lều chẳng chõng có xe đưa
Kinh kỳ phô diễn toàn đồ sịn
Phó Hiến khoa chương dặt loại ưa
Nữ tú nam thanh sài thoải mái
Mẹ hiền cha thảo đãi dư thừa
Bấy năm đèn sách giờ là dịp
Thử sức thi tài há chịu thua.

VIẾNG MỘ CỤ TÚ

Chiều thu xào xạc lá vàng bay
Lữ khách trầm tư tình đắm say
Bên mộ Mạc Trai trong Vị cảnh
Trước bia thi sĩ giữa trời mây
Dâng hương kính lễ mong người thấu
Ngâm vịnh tôn vinh nhớ cụ đây
Văng vẳng tiếng thơ lòng lắng đọng
Nghìn Thu hoài mộng vẫn đong đầy.

CỔ VŨ

Gặp nhau đàm đạo tứ thơ Đường
Câu chữ ngôn từ mãi vấn vương
Xướng gửi nỗi niềm trao ý nguyện
Họa nâng thi hứng gửi lời thương
Bao nhiêu mong đợi bao kỳ vọng
Ngần ấy niềm tin bấy dặm trường
Đề tựa “Sắc thu” giầu cảm xúc
Ơn người cổ vũ sáng như gương.

VỐN ĐỜI
[Tặng NT Lê Ngân]

Chữ nghĩa văn chương nghiệp của đời
Dễ gì có được bác Ngân ơi!
Chắt chiu bao tháng không hề mỏi
Gom góp bấy năm chẳng thể vơi
Vốn liếng xông xênh thừa sức hưởng
Gia tài dủng dỉnh thoả thuê chơi
Tâm thầy, chí lính, tình thi sĩ
Ngời sáng lung linh giữa đất trời.

HOA RỪNG HẠNH

Sắc thu Rừng Hạnh bạn thơ trồng
Mới đấy mà cây đã trĩu bông
Cánh mượt lung linh trong nắng sớm
Nụ thanh mơn mởn giữa ngàn thông
Hương đưa ngào ngạt vờn mây biếc
Liễu rủ hào hoa điểm núi hồng
Có được đồng xanh và trái ngọt
Là nhờ bằng hữu đã dày công.

GIẢI NGHĨA

Trước tiền sau hậu cứ loanh quanh
Mã ngựa đáo lai ắt tất thành
Khuyển chó đến nhà kìa đắc lộc
Dương dê xuống núi há cần phanh
Ngưu trâu lo bệnh mùa màng mất
Dần hổ sợ thiêu sức sống dành
Thất bát lại không là bảy tám
Tâm lòng nhân hậu chẳng hề manh.

TẠI VẦN THƠ

Thơ đề chai mật gieo vần ao
Bởi vậy cho nên nó đổ nhào
Sứt mỏ ả cò bên bụi trúc
Gẫy chân chú hoẵng sườn non cao
Ý đồ cất giữ làm chè thuốc
Dự định để dành pha rượu đào
Chưa kịp đem ra cùng thưởng thức
Thế mà bầy kiến đã đòi khao.

NGÓN CHƠI

Khoán thủ khoán tâm ấy ngón chơi
Nhưng sao lắt léo thế người ơi!
Kiếm tìm gạn lọc từng câu chữ
Tính toán căn đo mọi ý lời
Chọn được tứ hay đâu có dễ
Xem cho chỉnh đối chẳng ngon xơi
Vậy mà bác vẫn tìm ra được
Ý đẹp lời hay thật tuyệt vời.

VƯỜN XUÂN

Quỳnh lan xích điểu trổ đầy bông
Rực rỡ sắc hoa đợi thiệp hồng
Chúc tết muôn nhà mong hạnh phúc
Mừng xuân cả nước ước tâm đồng
Đào phai giữ dáng chờ nguyên đán
Sen thắm dấu mình tránh tiết đông
Hẹn nhé mai này phô nhuỵ ngát
Lung linh lóng lánh ánh trăng lồng

MẠC ĐĨNH CHI

Lưỡng quốc Trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi
Lừng danh tài trí nhất kinh kỳ
Vương quân đất Việt từng yêu kính
Vua chúa Bắc phương phải nể vì…
Xướng hoạ suất thần vua Bắc phục
Lòng trung ái quốc nước Nam ghi
Đức tài quan trạng lưu muôn thuở
Lưỡng quốc Trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi.

TẤM HUY HIỆU ĐẢNG

Ngời sáng lung linh cờ búa liềm
Tấm huy hiệu Đảng thât trang nghiêm
Đảng trao ghi nhận tâm trong sáng
Bác tặng tôn vinh đức chính liêm
Vinh dự danh thơm người cộng sản
Tự hào tên tuổi bậc nhân hiền
Quyết tâm giữ trọng lời thề nguyện
Vì nước, vì dân , vưỡng trí …kiên.

TẶNG NGƯỜI

Anh tặng cho em cả cuộc đời
Đã từng bươn trải khắp muôn nơi
Núi cao, rừng thẳm trên đằng ngược
Biển rộng, đồng xanh dưới chốn xuôi
Vất vả tảo tần vì sự sống
Gian lao gom góp để chung đôi
Cuộc đời đẹp lắm ân tình lắm
Như thể vàng son xin tặng người.

LUNG LINH SÔNG CHẢY

Thác Bà sông Chảy chửa thành hồ
Tôi đã ở đây nghe thác xô
Hừng hực dòng sông thời đánh Pháp
Tưng bừng sức trẻ dựng cơ đồ
Giờ đây sông lấp thành hồ rộng
Ngày ấy chợ quê sẵn thóc ngô
Bến nước dòng sông bừng ánh điện
Lung linh sông Chảy giữa lòng hồ.

NGƯỜI BẤT TỬ

Anh Văn – Đại tướng đã đi xa
Về với tổ tiên với hải hà
Cả nước nghiêng mình dâng trướng gấm
Muôn người thành kính dựng đài hoa
Tôn vinh tài đức gìn bờ cõi
Ghi tạc công danh lập nghiệp gia
Hiển Thánh trong lòng dân đất Việt
Ngàn thu khắc tích chẳng phai nhòa.

TÌNH THI HỮU

Thi phẩm “Nhân sinh…” một tráng ca
Văn phong tao nhã nức hương hoa
Điệu vần uyển chuyển như rồng lượn
Câu chữ xênh xang tựa phượng sa
Nghĩa cả núi Nam không sánh kịp
Tình sâu bể Bắc vẫn thua xa
Văn nhân tài tử cùng giao kết
Tô thắm trang thơ đẹp cảnh nhà.

CÓ THƯƠNG THÌ…

Mắt tớ bữa nay tịt mịt rồi
Người ta nói mát thế là thôi
Khỏi nhìn khỏi ngó xem bèo rạt
Hết ước hết ao ngắm nước trôi
Tiếc nuối cũng dành vì phận hẩm
Tủi buồn phải chịu bởi duyên ôi
Cũng may trời phú tâm còn sáng
Bạn có thương thì đến với tôi.

CẢM THÔNG

Tiếc nuối mà chi cõi bụi trần
Chỉ là Thu Hạ với Đông Xuân
Quanh năm vất vả lo cơm áo
Suốt tháng gian nan chuyện tảo tần
Tàn tã dung nhan đời dâu bể
Nhạt nhòa hương sắc kiếp đơn thân
Trời ơi! Ai giúp ta tìm lại
Nét dọc nét ngang để ghép vần.

HÒN TRỐNG MÁI

Trống Mái ngàn năm đứng sát nhau
Nên chồng nên vợ hỏi do đâu?
Chị Hằng khảng định là nhìn thấy
Chú Cuội cam đoan họ gật đầu
Tếnh hếnh dưới trăng so rộng hẹp
Nhấp nhô trên sóng thử nông sâu
Thiên tình của đá duyên là vậy
Cũng bởi trần ta đã nhuộm màu.

CHIA XẺ

Mấy độ xuân xanh chửa lấy chồng?
Thưa rằng thục nữ có xinh không?
Mà mong thơ phú tài hoà xướng
Lại ước binh đao giỏi tấn công
Số phận thanh nhàn vui tháng hạ
Tình duyên nồng thắm ấm ngày đông
Thách cao như vậy e tìm khó
Hỏi Tiếu khi nao chọn được chồng.

XIN HẸN

Duyên cớ vì sao lại chọn chồng?
Hay là tiếc nuối tháng ngày không?
Cho nên mới ước yêu say đắm
Bởi vậy hằng mong sống hết lòng
Nữ Sỹ Thành Đông chân thiện Mỹ
Giai nhân Đất Tổ học hành thông
Nếu ưng xin hẹn ngày xuân đẹp
Đây đâý trao hoa kết chữ đồng.

ĐUA SỨC ĐUA TÀI

Khắp nơi Nam Bắc lại Tây Đông
Nô nức thi nhau họ kén chồng
Kẻ ước thi nhân tình ấm áp
Người mong hiệp sỹ tính hoà đồng
Mời chào quân tử trao hoa thắm
Tìm kiếm giai nhân tặng nụ hồng
Mở rộng phòng the chờ đón khách
Ngọc ngà châu báu đến mà trông..

CHỚ VỘI

Khao khát đi tìm bến nước trong
Dòng thơi leo lẻo có ưng không?
Tha hồ ngụp lặn trong hoan lạc
Thoả sức vẫy vùng giữa đám ngông
Nên nhớ lánh xa phường tráo trở
Đừng quên cạch mặt kẻ hai lòng
Giữ mình chớ vội trao hoa trái
Ngọc quý vô tình nén xuống sông.

TÌNH EM

NHỮNG bông hoa đẹp giành cho nhau
NGÀY ấy hôm nay vẫn thắm màu
SỐNG hạnh đời trao hoa trái ngọt
BÊN nhau dâng hiến phúc ân sâu
EM vào thơ nhạc giầu cung bậc
THẬT sáng niềm tin gửi nguyện cầu
ẤM áp tình đời, đời đắc lộc
NỒNG nàn hương quế, quế thơm lâu.

TÌNH ANH

ANH mãi yêu em đến trọn đời
THẤY không một nửa của anh ơi!
LÒNG thành khắc cốt, ơn lo trả
MÌNH sáng ghi tâm, nghĩa đắp bồi
BÌNH chứa rượu hồng mừng hạnh phúc
YÊN mang áo thắm đón ngày vui
THANH nhàn cuộc sống không vương bận
THẢN tự cõi tâm họa chữ Người

NƠI ẤY

Ở miền quê cũ cuối dòng sông
NƠI cứ hễ mưa lại trắng đồng
ẤY chịu thân lươn đành lấm bụng
KHÔNG cho phận hẩm được chờ trông
CÓ người lỡ hẹn lần ăn hỏi
GÌ đợi khi nao, mới lấy chồng
MUA tím rắc đầy trong cõi mộng
BÁN đi cái thuở… chợ còn đông.

THANH KHIẾT

KHÔNG không sắc sắc A Di Đà
PHẢI có thành tâm Ma hả ma
SẺ nửa đâu thành bậc chính quả
SAN đôi sao thắng kẻ gian tà
ĐONG đầy đức hạnh lòng nhân ái
ĐẾM đủ tri âm tâm rạng hoa
THIỆT có là bao thôi gắng chịu
HƠN dù chưa đặng vẫn ha ha.

NGHỆ SỸ- ANH HÙNG

Xuân thiên chín bảy vẫn tường minh
Trí dũng xong toàn ngọc sáng tinh
Đức độ nhân từ gương lấp lánh
Khiêm nhường phúc hậu dáng uy linh
Suốt đời chiến đấu không ngơi nghỉ
Muôn thuở vinh danh chẳng phụ tình
Nghệ sỹ, triết gia, nhà cách mạng
Anh hùng lao động bậc tiên sinh.

CŨNG PHẢI HỎI
[Ngũ độ thanh]

Ngẫm cảnh nhà kia có tệ không
Danh hiền bỗng chốc đổ vào sông
Nuôi thầy bảo chữ lo sài vợ
Mướn ở chăm vườn sợ cuỗm chồng
Lũ trẻ ngu đần đau tháng hạ
Rào thưa dậu nát tủi ngày đông
Thôi đành nuốt hận cầu yên ổn
Ngẫm cảnh nhà kia có tệ không.

QUÊ TÔI

Nghĩa nặng tình sâu đất Bảo Thanh
Về thăm vội vã đáp tàu nhanh
Từng đêm hẹn ước lòng không mỏi
Mỗi sáng chờ trông dạ chả lành
Đất võ dư thừa chùm quả ngọt
Làng văn Chẳng thiếu bậc lừng danh
Niềm tin gửi trọn miền sơn cước
Nghĩa nặng tình sâu đất Bảo Thanh.

BẠN TÔI ĐẮC LÃO
[Tặng NT. Vũ Giáp]

Bác Vũ xuân này thọ bảy mươi
Lòng vui rộn rã mắt luôn cười
Niềm mơ đỏ thắm dòng sông rộng
Cõi mộng xanh rờn nước biển khơi
Quả nghĩa dâng người xây hạnh phúc
Huê tình kính lão dựng đời tươi
Tâm thành trí vững dân làng trọng
Sống bậc nhân hiền mãi thảnh thơi.

THU VỀ

Đã hẹn thu về đến với thơ
Sao quên lời hứa để ta chờ
Bần thần tóc liễu thầm thao thức
Phấp phỏng nụ mai lặng mộng mơ
Lối cũ đường xưa nào cách biệt
Tình sâu nghĩa nặng chẳng phai mờ
Dòng sông bến nước bao hoài niệm
Gió mát trăng thanh nỡ hững hờ.

ĐỜI

Năm tháng bôn ba nặng nghĩa tình
Nay nhờ cách luật đắc sư huynh
Làm thầy nhất tự cầu chu đáo
Là bạn vạn niên nguyện hết mình
Mong cho câu chữ luôn tròn trịa
Ước được cuộc đời mãi sáng minh
Thế sự xoay vần tâm hướng thiện
Nhân từ đức độ giữ chân kinh.

LÊN LÃO
Mời họa

Bảy mươi lên lão cháu cho quà
Khóe mắt cay cay lệ bỗng sa
Con chúc tuổi cao tâm mãi trẻ
Cháu mong xuân mãn trí không già
Thi thư năng luyện tròn vần điệu
Nhạc họa gắng rèn đẹp giọng ca
Tùng cúc trúc mai ngời tứ quý
Cây cao bóng cả mát sân nhà

Nguyễn Sỹ Đào

BÀI HỌA
CHÚC MỪNG

Mừng bác bảy mươi chả có quà
Tìm đâu những thứ dáng kiêu sa
Gửi vần lục bát mong tươi trẻ
Tặng thể thất ngôn để dối già
Từng trải thăng trầm bình thế sự
Dày công tôi luyện luận thơ ca
Sống vui, sống khỏe điều tâm đắc
Hạnh phúc ấm êm đẹp cảnh nhà .
Trần Ngọc Bích

MONG ÔNG TRẺ MÃI

Thất thập xuân thiên cháu biếu quà
Mong ông đừng để giọt châu sa
Tâm còn minh mẫn chưa hề lão
Trí vẫn tinh tường dẫu có già
Dạy cháu chăm ngoan bền chí khí
Dăn con giữ nếp tổ tiên nhà
Tấm lòng nhân hậu muôn người quý
Gương sáng tuổi cao phố ngợi ca.
Lê Thị Dâu

THI LÃO.

” Thập thất ” cho nên tính thích quà
Đào vừa khoe sắc cánh chưa sa
Nghĩ mình vẫn dại nên thành trẻ
Nhìn bóng như non chẳng thể già
Mấy chị sáu lăm ồm tiếng nhắn
Vài anh tám chục gọi song ca
Rủ nhau mở hội thi lưng thẳng
Sáu chín trở lên đứng chật nhà

Vũ Mạnh Điệt
NIỀM VUI LÊN LÃO

Lên Lão mà trông chẳng thấy già
Bồng bềnh hoa tóc dáng kiêu sa
Tử tôn xum họp trao lời chúc
Huynh đệ quây quần góp tiếng ca
Sự nghiệp chăm lo tròn việc nước
Gia phong gìn giữ vẹn tình nhà
Chúc Người thêm tuổi dăm vần họa
Vài tứ nôm na ví tựa quà.

Nguyễn Văn Đính

CHÚC MỪNG

Đắc thọ bảy mươi quý biếu quà
Tri ân tiên tổ đã cho ta
Sức cường lực tráng tình luôn trẻ
Trí vững tâm trong tính chẳng già
Ngọc bích năng mài càng sáng tỏ
Thơ ca chăm rũa ắt vang xa
Mùa xuân vạn vật thêm tươi tắn
Con cháu ríu ran rộn cửa nhà.
Tạ Huề

KHÁNH THỌ

khánh lão bảy mươi tuổi tựa quà
Trời cho cường tráng thạo thơ ca
Anh em đến chúc bền tâm trẻ
Con cháu qua mừng vững chí già
Tự tự khai chương ngôn ngọc xuất
Thư thư tiếp tập ngữ châu sa
Bón mùa dư lực so tùng bách
Hoè quế đầy sân rạng rỡ nhà.
Nguyễn Sỹ Huy

BÁT THẬP THÊM VUI

Khi tám mươi xuân chắt tặng quà
Lệ nhòa sung sướng giọt châu sa
Cháu con hiếu thảo trai cùng gái
Bạn hữu keo sơn trẻ với già
Nhất dải giang sơn tình đất nước
Tứ thời phong nguyệt nghĩa thi ca
Bách tùng tỏa bóng bên mai cúc
Đẹp nét gia phong ấm cảnh nhà.
Nguyễn Văn Kính

CHÚC THỌ BÁC ĐÀO

Mừng bác bảy mươi vậy đã già
Thọ đà lên lão chúc thơ ca
Thời làm công tác bạn đều quý
Giờ nghỉ về hưu cháu biếu quà
Lắm chức được giao vì xóm phố
Nhiều danh phải nhận bởi nghĩa nhà
Tuổi cao nhưng vẫn nhiệt tình thế
Chẳng quản gian lao mưa bão sa.
Trương Ngọc Liên

NGẤN LỆ VUI

Đắc lão bảy mươi tuổi nhất nhà
Thế mà lại để giọt châu sa
Khi con ôm bố trao tranh thọ
Lúc cháu hôn ông biếu gói quà
Bằng hữu động viên hòa khúc nhạc
Thi nhân chúc phúc họa lời ca
Cùng nhau hoan hỷ cầu an lạc
Bất lão trường sinh bút sắc, già…
Nguyễn Thị Lý

TUỔI LÃO

Tuổi lão bảy mươi được biếu quà
Điện mừng chúc thọ khắp gần xa
Liên hoan xum họp cùng con trẻ
Gặp mặt chung vui với bạn già
Vẫn nhớ sáng ra đi thể dục
Chẳng quên chiều đến luyện thơ ca
Cây cao bóng cả nêu gương sáng
Con cháu noi theo giữ nếp nhà
Phùng Thị Mão

THIÊN PHÚC

Thất thập bạn thơ gửi tặng quà
Mừng người cường tráng nét kiêu sa
Thi thư nhạc họa như thời trẻ
Phong độ duyên tình chẳng mấy già
Đức tính cần cù nên học tập
Tinh thần thanh thản đáng hoan ca
Trời cho bản mệnh cao hay thấp
Tài lộc là thiên phúc mỗi nhà.
Lại Cao Mùi

CHÚC MỪNG

Bảy mươi trung tuổi chớ mong quà
Rung cảm làm chi để lệ sa
Hãy sống yêu đời cho trẻ mãi
Đừng nên tư lự để mau già
Đường thi tứ mới đời ghi nhận
Xướng họa luật xưa bạn ngợi ca
Quý Tỵ xuân về lời chúc phúc
An khang trường thọ thắm tình nhà

Nguyễn Đức Pha

TUỔI LÃO

Bảy mươi tuổi lão cháu dâng quà
Mắt thấy cay cay khóe lệ sa
Vợ chúc sức cường tâm mãi trẻ
Bạn mong lực tráng chẳng hề già
Văn chương năng viết sâu hàm ý
Nhạc họa thường rèn đẹp tráng ca
Thơ phú Đường thi bao vốn quý
Xum xuê tỏa bóng chiếu thơ nhà.
Lê Huy Sa

NIỀM VUI TUỔI GIÀ

Cũng giống trẻ thơ thích nhận quà
Cớ gì mà phải để châu sa
Hoa thơm trao vợ tâm còn trẻ
Trái ngọt tặng con trí chẳng già
Thơ viết dăm vần mời bạn họa
Nhạc dò mấy khúc rủ nhau ca
Những mong tỏa sáng cho con cháu
Xuân hạ thu đông rộn cửa nhà.
Nguyễn Văn Thông

NGHĨA TRI ÂM

Trượng phu ngang dọc khắp trời xa
Lỡ vận ung dung xướng họa ca
Xa lánh bụi trần quên thế sự
Mon men thượng giới nhớ Tiên Nga
Tiền duyên thi hứng âu Thiên định
Hoài cổ tâm thơ hẳn tại ta
Danh tiếng thi đàn ngân lục vũ
Tử tôn gia quyến đức vang xa .

Phạm Khắc Uyên

NHÂN SINH THƯỢNG KHÁCH

Nhân sinh thượng khách cõi Ta bà
Tự tại thanh nhàn thất thập qua
Quốc sự vẹn tròn vui xã tắc
Tề gia qui củ ấm yên nhà
Văn nhân thơ phú vang sông núi
Tài tử đờn ca khắp hải hà
Kính chúc thi huynh trường tuế nguyệt
Bách niên thọ hưởng tựa bài ca.
Phạm Khắc Uyên

LÊN LÃO

Lên lão hôm nay vợ tặng quà
Nhìn em hiền dịu thật kiêu sa
Long lanh mắt ngọc như hồi trẻ
Chúm chím môi son chửa muốn già
Duyên dáng lưng ong khi áo lụa
Mượt mà mái tóc lúc đàn ca
Đầy nhà con cháu cùng vui sướng
Chúc bạn mãi xuân hưởng lộc nhà.
Phạm Văn Xuân

TẶNG BẠN

Mừng vui chúc thọ bạn trao quà
Tấp nập ra vào rộn tiếng ca
Yêu vợ thủy chung luôn một bến
Quý con gắn bó mới chung nhà
Câu thơ da diết nồng xuân mới
Lời chúc thiết tha ấm tuổi già
Cây phúc khiêm nhường rờn cổ thụ
Bách niên giai lão thật kiêu sa.

Vũ Thị Tường Vy

CẢM ƠN

Thi hữu khắp nơi gửi tặng quà
Những vần thơ họa tựa sao sa
Động viên tuổi hạc luôn tươi trẻ
Chúc phúc bách niên mãi đẹp già
Nghĩa bạn ấm nồng say khúc hát
Tình thơ sâu lắng ấm lời ca
Tuổi cao tâm sáng mong gìn giữ
Những để cháu con hưởng lộc nhà.

Nguyễn Sỹ Đào/ Yên Bái

3 Responses to Thơ. Giữ Gương trong

  1. Tran Hansy nói:

    CHÀO BẠN
    THƠ DLCỦA BẠN Ý TỐT – DIỄN ĐẠT SUÔN -CÓ TRIỂN VỌNG
    NHƯNG KỸ THUẬT VƯỚNG NHIỀU LỖI BÊNH QUÁ
    LỖI BỆNH GIỐNG NHƯ SẠN TRONG CƠM VẬY
    CƠM CÓ SẠN THÌ ÃN VẪN ĐƯỢC
    NHƯNGTẤT NHIÊN KHÔNG NGON BẰNG CƠM KHÔNG SẠN
    HANSY

    Đã thích bởi 1 người

    • sydaounesco nói:

      Cảm ơn những góp ý chân thành của bạn, rất mong được bạn chỉ rõ hơn “lỗi bệnh” để từng bước khắc phục cho “cơm không sạn”.
      Chúc bạn sức khỏe và niềm vui,

      Thích

Gửi phản hồi tới mọi người